Lời này vừa nói ra, đầu tiên nhị gia kia chần chờ một lát, thấy tiểu nương nói chuẩn xác, nói có sách mách có chứng, không giống các thô phụ lỗ mãng trong thôn, không lừa gạt được, vì thế không kiên nhẫn nói: “Cả nhà càn quấy, bán gỗ cho các ngươi coi như ta xui xẻo! Bỏ đi, các ngươi đã không cần thì ta trả lại bạc, gỗ ta chở đi, lười nói chuyện với mấy tên nghèo kiết hủ lậu các ngươi!”
“Khoan đã! E là những gì các ngươi phải chở đi, không riêng gì đống gỗ này rồi?” Quỳnh Nương mở miệng nói tiếp, “Nếu không chở số gỗ xung quanh đi, nhà chúng ta sẽ không trả gỗ!”
Ban đầu vị nhị gia kia thấy Quỳnh Nương yểu điệu, tưởng dễ nói chuyện. Không ngờ cả nhà này người càn quấy nhất hoá ra chính là vị tiểu nương này. Hắn chẳng còn lòng thương hương tiếc ngọc nữa, vung tay lên muốn chơi trò đánh người.
Đáng tiếc Quỳnh Nương đã sớm tính đến chuyện hắn không nhịn được mà đụng chạm. Bọn họ toàn là người đánh không lại, nhưng thị vệ của Lang Vương đang ở dưới sườn núi cách đó không xa.
Tuy muốn cùng Lang Vương tính bạc chuộc thân, nhưng lúc này nàng vẫn là trù nương trong phủ Lang Vương, uy phong cáo mượn oai hùm vẫn có thể dùng. Dựa vào thái độ của Lang Vương với nàng, và cả sự ngang ngược hoành hành của hắn từ trước đến nay, đánh mấy tên gian thương này cho tàn phế tuyệt đối không nói chơi.
Nhưng không đợi nàng gân cổ gọi người, một bóng hình đã thẳng tắp xông đến chắn trước người Quỳnh Nương.
“Có ta ở đây, đừng hòng ăn hiếp nữ tử nhỏ yếu!” Người nọ thẳng lưng bảo vệ trước người Quỳnh Nương.
Quỳnh Nương định thần nhìn kỹ —— phiền phức rồi, hoá ra là oan gia kiếp trước – Thượng Vân Thiên!
Vốn dĩ sau khi xe ngựa đâm người ở phố xá sầm uất ngày ấy, Thượng Vân Thiên cảm kích không thôi, trăm phương nghìn kế nghe ngóng chuyện nhà huynh muội Quỳnh Nương. Ai ngờ lúc đến bái phỏng, nghe phu phụ Thôi gia nói, vì đền tiền va chạm hư xe ngựa nên Quỳnh Nương đã vào biệt quán làm trù nương. Nghe vậy Thượng Vân Thiên càng tự trách không thôi. Thêm nữa trước đó trấn Phù Dung có tin đồn nhảm nhí liên quan đến sự trong sạch của Quỳnh Nương, làm hắn ngày đêm khó an.
Hắn lập tức quyết định, đại trượng phu trên đời, đã làm thì phải chịu trách nhiệm. Nếu tiểu nương tử bị nhiều người gièm pha, vấy bẩn thanh danh trong sạch, lại khó tìm được người trong sạch. Vậy hắn sẽ gánh chịu một mình, không kịp báo cho mẫu thân, tới cửa cầu hôn trước.
Vì thế, hắn tìm cử nhân đồng hương để bảo đảm, chủ động tìm phu phụ Thôi gia chứng tỏ thân gia trong sạch, đồng thời đưa ra ý nguyện muốn cưới Quỳnh Nương làm thê.
Lưu thị nghe rõ nguyên do, đánh giá Thượng Vân Thiên từ trên xuống dưới, cũng hài lòng. Thư sinh này, tuy gia cảnh thanh bần nhưng có công danh, là người tri thức văn nhã, ngày nào đó hắn đỗ đạt bảng vàng thì tiền đồ vô hạn. Hơn nữa thư sinh này dáng vẻ đường hoàng, nhìn qua dung mạo không tầm thường, xứng với phẩm mạo của Quỳnh Nương nhà bà.
Có cái gọi là “Sĩ nông công thương”, Thôi gia bà là thương hộ hạ đẳng nhất, nếu có thể tìm một người trí thức làm rể thì thật đúng là thay trời đổi đất, hài tử của Quỳnh Nương cũng được xoá bỏ tiện mệnh thương hộ, có người cha danh giá.
Nghĩ vậy, Lưu thị càng nhìn càng hài lòng. Có điều nữ nhi vẫn đang giúp việc ở biệt quán, chưa được về nhà. Đợi đến ngày con bé ngừng việc về, để hai đứa xem một chút, nếu nữ nhi gật đầu thì đồng ý hôn sự này.
Mấy ngày nay Thôi gia vội vàng thu xếp chuyện cửa hàng. Thượng Vân Thiên nghĩ Thôi Truyền Bảo bị thương ở chân, hắn bèn dời đến ở trong một nhà nông dưới Hoàng Sơn. Ngoài lúc đọc sách ôn tập chuẩn bị thi, thỉnh thoảng hắn còn đến giúp đỡ, ở chung như vậy, Lưu thị và Thôi Trung đều xem hắn như nửa con rể mà đối đãi.
Hôm nay hắn đến theo thường lệ, đúng lúc thấy có người sắp hành hung Quỳnh Nương, hắn quýnh lên, dũng cảm đứng ra, anh hùng cứu mỹ nhân!
Nhị gia thấy một người trí thức lịch sự văn nhã vọt đến, cười khà khà quái dị: “Ngươi lại là ai?”
Vừa nãy Thượng Vân Thiên từ dưới sườn núi đi lên, nghe thấy Quỳnh Nương đĩnh đạc nói chuyện, trong lòng sinh ra bao nhiêu bội phục với nàng. Tuy là nữ tử trấn nhỏ nhưng nói năng hùng biện thật sự không tầm thường, Thượng Vân Thiên hắn có tài đức gì mà tìm được kiều thê như nàng? Dù phải liều mạng cũng tuyệt đối không khiến người khác đả thương nàng dù chỉ một chút!
Nghĩ đến chuyện mấy ngày nay phu phụ Thôi gia đã ngầm đồng ý, Thượng Vân Thiên tự tin, càng vì chính mình xuất sư nổi danh, hắn mở miệng nói: “Tiểu nương tử này chính là thê tử chưa qua cửa của tại hạ, ta là cử nhân của Hồng Vũ ba năm, công danh bên người, nếu ngươi dám chạm vào ta thì sẽ bị kiện cáo!”
Lời này của hắn không phải giả. Đại Nguyên triều chú trọng văn sinh, phàm là thi đậu công danh, bất kể tú tài hay cử nhân, đến huyện phủ quan nha không cần dập đầu, bình dân áo vải càng không thể giở quyền cước, bôi xấu văn nhã.
Nhị gia kia nghe xong liền thu hồi quyền cước, nhưng hắn lại quay đầu sai người hầu phía sau vọt qua, nhấc Thượng Vân Thiên lên túm hắn sang một bên.
Đã đánh không được thì đổi vị trí. Hôm nay hắn thật xui xẻo, đụng phải cái nhà kiên quyết này. Một khi đã như vậy, gỗ càng phải thu hồi, báo cáo cho chủ nhân Bạch gia, tránh lưu lại hậu hoạn.
Vả lại, tiểu nương kia trắng nõn vô cùng, lát nữa lôi kéo phải ăn chút đậu hủ của nàng ta, nhìn eo thon mông cong kia xem, có phải rất trơn mềm sướng tay hay không.
Nghĩ vậy, bàn tay to lông lá của hắn duỗi về phía Quỳnh Nương…
Đáng tiếc, tay mới chỉ duỗi được một nửa đã nghe thấy một tiếng răng rắc, xương tay đã bị bẻ gãy.
Nhị gia kia đột nhiên không kịp phòng ngừa, đau đến trắng mắt mồm to chửi nương: “Ai da ai da, ôn sinh từ đâu ra vậy? Còn không mau buông tay!”
Đầu tiên Quỳnh Nương bị Thượng Vân Thiên đột nhiên lao ra làm cho hoảng sợ, nàng lại giương mắt nhìn, nghĩ nhị gia kia đúng là không nhận ra vị thần chân chính, vị chủ nhân đang vặn cánh tay hắn, muốn kéo toàn bộ cánh tay hắn xuống lúc này, không phải ôn sinh nào, mà là ôn thần chính tông!
Chẳng qua, tuy bàn tay lớn của vị gia này đang vặn cánh tay gian thương, nhưng cặp mắt kia lại hung ác nhìn Quỳnh Nương và thư sinh Thượng Vân Thiên, đôi mắt tràn ngập sự phẫn hận ghen tỵ, giống như khổ chủ trượng phu đang tung chăn, bắt gian tại giường.