Đỗ Cửu mở ra nhìn, quả nhiên giống với cốt truyện y đã biết, là thủ tục lãnh đạo phê duyệt kèm thêm một tờ giấy chứng nhận: Tổ trưởng phân bộ đặc biệt Dư Đa.
Vì Quỷ Vương nên y đã biết tới sự tồn tại của thần linh ma quái cho nên cũng không ngạc nhiên lắm, đọc lướt qua văn kiện sau đó nhàn nhạt đáp: “Nếu đã vậy thì chỗ này giao cho cậu.”
“Nhanh gọn!” Dư Đa búng tay, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên vai Đỗ Cửu, mày dần nhíu lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Đỗ Cửu thấy vậy quay đầu ra hiệu với Lâm Thiên để anh theo Nguyễn Thanh đi ra ngoài trước.
“Quỷ Vương?!” Dư Đa nhìn trị số trên đồng hồ, linh áp này thật sự đúng là Quỷ Vương.
Anh ta nhìn Đỗ Cửu, ánh mắt ngầm đề phòng: “Anh biết thứ sau lưng anh là gì không?”
Đỗ Cửu đang muốn mở miệng thì Quỷ Vương bỗng dưng cao giọng, từ sau lưng bọc lấy cả người y lại, vung tay áo lên hất Dư Đa bay ra trong chớp mắt, lạnh giọng mắng: “Cút ngay!”
Dư Đa lộn mèo giữa không trung, hai chân giẫm lên vách tường mượn lực tiếp đất, tay vừa lật lại đã xuất hiện một thanh kiếm ngắn tỏa ra ánh sáng đỏ sẫm.
“Âm phàm khác nhau, ngươi đã thành vương, ta khuyên ngươi nên mau chóng trở về âm giới tu luyện, chớ lưu lại phàm thế nữa.”
“Lắm lời.” Nét mặt Quỷ Vương lạnh băng, khẽ vươn ngón tay ra trước, một luồng sương đen bay về phía Dư Đa.
Dư Đa nắm kiếm ngắn trong tay chắn trước mặt tạo ra một màn sáng màu đỏ chặn lại sương khói, nhưng mà sương đen rất nhanh đã ăn mòn màn sáng, thấy nó không trụ được bao lâu nữa, anh liếc mắt nhìn về phía Đỗ Cửu.
“Người quỷ khác nhau, đội trưởng Nghiêm muốn đứng cùng phía với quỷ quái sao?”
Đỗ Cửu đang ngồi xem hiệu ứng đặc biệt tới say sưa, bất ngờ bị gọi tên nên phản ứng chậm mất một nhịp, y quay đầu cho Quỷ Vương một ánh mắt lạnh lùng, Quỷ Vương không tình nguyện thu tay về.
“Ta ghét hắn, trên người hắn có mùi vị khiến ta không thoải mái.”
Đỗ Cửu nói với Dư Đa: “Xin lỗi, anh ấy không cố ý.”
Dư Đa thu kiếm, liếc mắt qua lại giữa một người một quỷ.
“Em ấy là của ta!” Quỷ Vương trừng anh, ôm chặt lấy cánh tay Đỗ Cửu.
“Các người…” Dư Đa bừng tỉnh hiểu ra, một tay kéo mũ trên đầu ngay ngắn lại, nói với Đỗ Cửu, “Anh kết huyết khế với hắn?” Nói xong nhíu mày, “Không đúng, trên người anh…”
Đỗ Cửu lắc đầu: “Không có, người lập huyết khế với hắn không phải tôi.”
“Anh… là tự nguyện hay là…” Dư Đa hỏi dò.
Đỗ Cửu ngừng một lát, không trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại: “Sai ở đâu sao?”
Y cố ý không ra tay ngăn cản Quỷ Vương trước, đây là lần đầu tiên y gặp được người giống Dư Đa, y rất muốn biết giữa Quỷ Vương với Dư Đa ai mạnh hơn, hoặc là nói muốn nhìn thử xem Dư Đa có thể đánh thắng được Quỷ Vương không, nhưng hiển nhiên là không thể.
Tuy rằng y không thấy phản cảm với Quỷ Vương, thậm chí là có một chút cảm tình nhưng suy cho cùng người quỷ cách trở, hơn nữa di chứng của lần làm tình trước đó không thể nào khiến y không lo lắng được.
Về mặt này y biết quá ít, lời Quỷ Vương nói y vẫn thấy không thể tin được hết, hôm nay vừa lúc gặp được người trong nghề, có thể giúp y giải đáp được nghi ngờ.
Dư Đa nhìn vào mắt y, hiểu ra, đáp: “Thể chất của anh xem như tương đối đặc thù, là thân thể chí dương, mà Quỷ Vương thuộc về chí ấm, âm dương tương khắc, không cần tôi nói anh cũng hiểu được mà.”
Đỗ Cửu gật đầu. Cái này hệ thống cũng đã giải thích với y rồi, y hiểu được.
“Nhưng mà cũng vì thân thể chí dương của anh nên trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, nếu cứ mãi như vậy thì…” Dư Đa liếc nhìn Quỷ Vương một cái, “Một khi cân bằng bị đánh vỡ thì giữa hai người sẽ có một bên bị tổn thương, hoặc là anh bị âm khí ăn mòn, cơ thể nhanh chóng hư hao cuối cùng…” anh đưa tay làm dấu chết, “Hoặc là hắn bị anh làm bỏng rát, từ từ suy yếu cuối cùng bùm – tan biến.”
Đỗ Cửu quay đầu lại nhìn vào mắt Quỷ Vương, tuy mặt mày hắn đều là vẻ không vui nhưng lại không phản bác.
“Vậy…”
“Tôi không biết.” Hiển nhiên Dư Đa hiểu y muốn hỏi gì, không chờ y nói hết câu đã dứt khoát cắt lời, “Loại tình huống như hai người tôi mới gặp lần đầu, thôi thì anh đợi tôi về tìm tài liệu xem thử, đợi tới lúc tra được sẽ tìm anh sau.”
“Cảm ơn.” Đỗ Cửu trao đổi cách thức liên lạc với anh.
“Không phiền cậu làm việc nữa, tôi đi trước, hy vọng lần sau gặp lại có thể nghe được tin tốt từ cậu.”
Dư Đa liếc nhìn Quỷ Vương đang lạnh mặt với mình, kéo thấp vành nón, chần chừ một lúc vẫn quyết định gọi Đỗ Cửu lại: “Ừ thì…”
Đỗ Cửu quay đầu, nghi hoặc nhìn anh.
Dư Đa ngừng một chút lại nói tiếp: “Chuyện về nàng tiên cá anh biết chứ, nàng tiên cá dùng giọng nói đổi lấy đôi chân, “mỗi lúc nàng bước đi thì bàn chân như thể đang đạp lên lưỡi dao”, hắn…” anh chỉ Quỷ Vương, “Hiện giờ cũng như vậy, quỷ thuần âm, sợ nhất chính là dương, cho dù là Quỷ Vương cũng không ngoại lệ, hắn chạm vào anh sẽ giống như nàng tiên cá đang bước đi trên mặt đất.”
Đỗ Cửu kinh ngạc nhìn Quỷ Vương.
Quỷ Vương vèo phát rút đôi tay đang ôm lấy y lại, không dám nhìn y, trên mặt hiện lên vẻ hoảng loạn, lắp bắp: “Không, không phải, không có…”
Đỗ Cửu nhìn chằm chằm hắn mấy giây sau đó mới nói với Dư Đa: “Cảm ơn cậu cho tôi biết chuyện này.”
Y trầm mặt ra khỏi trường học, xe lái đi được một quãng đường mới tìm một chỗ vắng vẻ dừng lại, nhìn Quỷ Vương đang ấm ấm ức ức rụt ở ghế sau, vỗ vỗ ghế phó lái bên cạnh: “Lên đây ngồi.”
Lập tức Quỷ Vương như được xá tội, ngoan ngoãn bay nhanh lên ngồi cạnh y.
Đỗ Cửu nhìn hắn, mím môi: “Vì sao lại muốn làm vậy?”
Quỷ Vương thấp thỏm liếc y một cái, thấy hình như y không nổi giận mới khe khẽ thở phào, đáp: “Em nói gì chứ? Gần gũi em hay là gạt em? Gần gũi em đương nhiên là vì ta thích em, em đừng nghe tên lông vàng vừa nãy nói bậy, không nghiêm trọng tới mức đó đâu, ta là Quỷ Vương há có thể đánh đồng cùng đám quỷ con khác. Còn về phần gạt em…” Hắn nhích về trước, dáng vẻ vô cùng đáng thương, “Ta sai rồi, sau này tuyệt đối sẽ không giấu em gì nữa, em muốn biết chuyện gì cứ việc hỏi.”
“Thích tôi?” Đỗ Cửu duỗi tay đẩy hắn tựa ra sau, khi sắp chạm vào hắn lại bỗng nhiên dừng lại, “Thích tôi tới mức nào?”
Thích tới mức nào à?
Quỷ Vương trầm ngâm hai giây, đưa tay lên ngực, một luồng sáng nhàn nhạt tỏa ra để lộ khối đá tròn màu đen, hắn đặt nó vào tay Đỗ Cửu: “Cái này cho em, đây là hồn hạch của ta, ném vỡ nó ta sẽ lập tức tan thành tro bụi, em giữ lấy nó đi.”
Đỗ Cửu nhìn vào đôi mắt đen lấp lánh của hắn, cảm nhận được thứ lạnh lẽo trong tay mà lòng rung động, trong không gian đóng kín y có thể nghe được rõ ràng trái tim mình mạnh mẽ nảy lên hai cái.
Thịch… thịch…