Chỉ đành cảm thán: Ây! Nhiệm vụ không cần cậu tự làm mà đã hoàn thành, cmn vui quá nè!
Lục Hàm Chi thở hắt ra. Có lẽ từ lúc cậu buộc định Vũ Văn Mân thành đế vương, bản thân và vận mệnh của hắn đã bị trói vào với nhau!
Lúc này, tiểu nha hoàn tới thông báo: “Phu nhân, An Vương điện hạ tới tìm Tam thiếu gia.”
Lục phu nhân vừa nghe đã đứng dậy cười bảo: “Tốt tốt tốt, mau mời vào, ôm tiểu thiếu gia tới đây để mấy đứa ôn chuyện.”
Nói xong, bà đứng dậy vỗ vai Lục Hàm Chi rồi đi ra ngoài.
Không lâu sau, tiểu nha hoàn bế A Thiền miệng còn đang hút núm vú cao su, đi theo Vũ Văn Mân tới đây.
Lục Hàm Chi lười đứng dậy, chỉ ngồi đó ngẫm lại cuộc đời.
Vì sao người xuyên không thường bảo là thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, thế mà cậu cmn muốn được yên ổn cũng không nổi vậy, trong khi cậu có làm gì gây oanh động đâu.
Vũ Văn Mân ngồi xuống bên cạnh Lục Hàm Chi, cậu thều thào nói: “Đến rồi?”
Tiểu nha hoàn đi phía sau đặt A Thiền đang bi bô lên giường tháp, sau đó khom người lui ra ngoài.
Vũ Văn Mân nhìn cậu một cái, hỏi; “Ta cứu ngươi, sao ngươi nhìn chẳng vui chút nào vậy?”
Lục Hàm Chi cười gượng: “Đội ơn.”
Vũ Văn Mân đáp: “Ngươi yên tâm, nếu người kia… cái móng heo kia hồi tâm chuyển ý, ta sẽ thả các ngươi đi. Nếu cả đời hắn không quay đầu lại, ta vẫn có thể bảo vệ các ngươi một đời bình an.”
Cuối cùng Lục Hàm Chi cũng phản ứng lại, cậu nhấc nửa người trên dậy ghé vào bên cạnh bàn, lộ ra vẻ mặt đau đớn: “Vương gia, ngài có ý định gì vậy? Cưới một tiểu lang quân dâm đãng đã sinh con, còn nuôi con ghẻ, ngài muốn để Vương phi tương lai của mình nghĩ thế nào?”
Chắc là Vũ Văn Mân không hiểu ý ám chỉ của Lục Hàm Chi, hắn còn tự hỏi một lát: “Ngươi sẽ là Vương phi duy nhất của ta, bổn vương sẽ không cưới người khác.”
Nếu không phải biết rõ thân phận của Vũ Văn Mân, Lục Hàm Chi sẽ thật sự nghĩ hắn đang tỏ tình với mình.
Quả nhiên chỉ nghe thấy Vũ Văn Mân nói tiếp: “Đời này bổn vương hận nhất là kẻ hay thay lòng đổi dạ, càng hận kẻ vô trách nhiệm. Cái tên… móng heo lớn kia của ngươi lại có đủ tất cả tiêu chí. Ta giúp ngươi cũng không phải bởi vì ơn cứu mạng của ngươi với ta và Sở Vương, dù sao tất cả đều là người thông minh, biết bản thân đang làm gì. Bổn vương đã nói là rất tán thưởng trí tuệ của ngươi, cưới ngươi vào phủ An Vương cũng chỉ là cho ngươi một thân phận tạm thời để ứng phó thôi.”
Lục Hàm Chi:… Ha, thế ta lại đội ơn ngài quá!
Lục Hàm Chi cũng hiểu ý của Vũ Văn Mân, chẳng qua hai người chỉ đang lợi dụng nhau theo nhu cầu thôi.
Nhìn vẻ mặt không thể tin được của Lục Hàm Chi, Vũ Văn Mân tiếp tục nói: “Không cần nhìn bổn vương bằng ánh mắt như thế, hoặc là bổn vương hỏi ngươi một câu, vì sao không gả vào phủ Thái Tử? Đừng nghĩ lấy cái cớ bản thân đã thất trinh sinh con gì đó để qua loa lấy lệ với ta. Ta đã đến nhà họ Lục với hoàng huynh mấy mươi lần, có đến một nửa số lần là ngươi thổ lộ tiếng lòng với Thái Tử. Bỗng nhiên thay lòng đổi dạ, bổn vương không tin đâu. Nhưng cho dù ngươi có chuyện gì đang giấu, bổn vương cũng không có hứng thú. Ngươi biết bổn vương muốn gì, mà bổn vương cũng không cần ngươi làm gì, coi như bổn vương đang làm chỗ dựa cho ngươi đi!”
Nghe Vũ Văn Mân nói vậy, Lục Hàm Chi bắt đầu thấy nghi ngờ.
Hắn nói cậu biết hắn muốn gì.
Trong cốt truyện gốc, Vũ Văn Mân hắc hóa rồi mưu quyền soán vị, nhìn như chỉ là muốn trải nghiệm khoái cảm nắm được quyền lực một phen, nhưng trên thực tế chỉ muốn báo thù rửa hận cho hoàng huynh và mẫu phi!
Hiện giờ thì hắn muốn gì đây?
Lục Hàm Chi không dám hỏi, cũng không nghĩ thông, nhưng cậu biết bản thân đã bước lên thuyền giặc rồi.
Cậu hít sâu đứng dậy ôm A Thiền, nói với bé: “A Thiền, gọi cha.”
A Thiền: “Phì phì…”
Vũ Văn Mân: “…”
Hai người mắt to đối mắt nhỏ nửa ngày.
Hết cách, ai bảo ngài chính là tên móng heo lớn kia của tôi chứ?
Sau một hồi nói chuyện, Lục Hàm Chi và Vũ Văn Mân đạt thành nhận thức chung.
Cậu sẽ vào phủ An Vương làm trắc phi trước, đúng vậy, là trắc phi chứ không phải Lương thị. Lương thị là thị thiếp mà thôi, còn trắc phi là có danh phận đàng hoàng.
Thị thiếp bình thường sinh con rồi sẽ được thăng làm trắc phi, Lục Hàm Chi đã sinh con, trực tiếp nạp làm trắc phi.
Trong cốt truyện gốc, “Lục Hàm Chi” là Lương thị của Thái Tử, từ đầu tới cuối, Thái Tử không hề cho y danh phận. Dù sao nữ chính xuất thân thấp kém, chỉ có thể làm thị thiếp trong phủ Thái Tử.
Nếu Lục Hàm Chi còn được thăng chức, có lẽ sẽ đè đầu cưỡi cổ nữ chính, thế thì không ổn.
Đợi An Vương rời đi, Lục phu nhân vào nói chuyện với Lục Hàm Chi một lúc, trong giọng điệu là sự kích động khó nhịn: “Lục Hạo Chi bị cha con đuổi đi, bảo nó nếu không có việc gì thì đừng có về nhà mẹ đẻ, lần nào về cũng chẳng có chuyện gì may mắn. Cha con nói dù sao nó cũng là Lương thị của Thái Tử, nhà ta không tiện phạt nó. Ngược lại là Đỗ di nương bên kia, cha con phạt ả đóng cửa suy ngẫm ba tháng, không được sự cho phép của ông ấy thì không được ra khỏi viện của ả. Chu di nương và Thái di nương đều học ngoan, vội vàng tới tặng cho con mấy cái lắc tay bằng vàng. Hai nàng làm gì có tiền, chắc là lấy ra cả tiền vốn giấu dưới đáy hòm rồi đấy. Ôi, Hàm nhi hôm nay đúng là được hãnh diện!”
Lục Hàm Chi uể oải hỏi: “Sở Vương và An Vương đi rồi ạ?”
Lục phu nhân đáp: “An Vương đi rồi, nói là về thưa chuyện với mẫu phi của ngài ấy để cầu hôn con. Sở Vương vẫn ở lại, chắc đêm nay sẽ không đi đâu.”
Lục Hàm Chi chợt hưng phấn, đột nhiên tỉnh cả người, hỏi: “Dạ? Sở Vương ngủ lại ạ?”
Lục phu nhân lộ ra vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Phản ứng này của con là sao đấy? Sở Vương và Nhị ca của con là tri kỷ, hai người bọn họ có đốt đèn bàn luận thâu đêm thì cũng đâu phải chuyện mới ngày một ngày hai. Sở Vương điện hạ thưởng thức tài hoa và võ nghệ của Nhị ca con, cả kinh thành đều biết.”
Tâm trạng của Lục Hàm Chi nháy mắt tốt lên. Ây da, mẹ, mẹ có điều không biết! Sở Vương không chỉ thưởng thức tài hoa và võ nghệ của Nhị ca, ngài ấy càng thưởng thức…. Sức bền của Nhị ca!
Cậu cười tủm tỉm hỏi: “Mẹ này, Nhị ca có ý định thành thân không?”
Lục Húc Chi đột nhiên bị nhắc tới đánh cái hắt xì, nhìn Sở Vương đang ngồi trước bàn học lật xem tập thơ, bất đắc dĩ nói: “Ngươi thật sự không định về à?”
Vũ Văn Giác lật một trang thơ, đáp: “Không về, ta cũng không phải mới lần đầu ngủ lại, Lục đại nhân và Lục phu nhân đã quen rồi.”
Lục Húc Chi thở dài: “Hàm Chi còn ở nhà.”
Vũ Văn Giác khép sách lại, vẻ mặt xấu hổ: “…Hàm Chi…. đã gọi ta là Nhị tẩu rồi.”
Lục Húc Chi không chịu được dáng vẻ này của Vũ Văn Giác, cứ thẹn thùng là mặt sẽ đỏ bừng, đã thế mà còn cố tình đến trêu chọc hắn. Hắn mà làm gì mạnh bạo một chút là Vũ Văn Giác sẽ khóc thút thít, đã vậy còn yêu cầu vô độ. Lục Húc Chi tiến lên yêu thương ôm Vũ Văn Giác vào lồng ngực, chuẩn bị hôn lên.
Vũ Văn Giác lại trở tay ôm cổ Lục Húc Chi, hiếm khi chủ động: “Húc lang, ta sắp nhớ huynh chết mất…”