Nhưng đừng có không về nhà, bố mẹ rất nhớ con.
/
Ăn cơm xong, Tiêu Chiến giúp mẹ Vương rửa bát, sau khi dọn dẹp sạch sẽ hết cũng không vội vã về phòng. Ngày mai họ đã phải quay về công ty rồi, có cả đống việc đang chờ họ về xử lý, sau này Tiêu Chiến nhất định sẽ thường xuyên về thăm nhà với Vương Nhất Bác, nhưng bao lâu mới có thể quay về một lần thì thật sự anh không dám chắc chắn.
Nhân lúc đang ở nhà, anh muốn nói chuyện với chú dì nhiều thêm một chút.
Nhưng hai người họ thì ngồi ở sofa, người lớn đã quay về phòng ngủ. Cửa phòng vẫn mở hờ, hình như vẫn đang nói chuyện, không biết là đang thương lượng gì. Mấy phút sau, mẹ Vương đi ra, trên tay cầm đồ, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến.
“Dì…..” Thấy bà có vẻ có điều muốn nói với mình, lúc Tiêu Chiến cất tiếng gọi, bất giác nhìn sang phía Vương Nhất Bác một cái.
Mẹ Vương lấy thứ đồ ở sau lưng ra đưa cho Tiêu Chiến, “Chiến Chiến, cái này cho con.”
Là một bao lì xì, vỏ bao màu đỏ đậm, phía trên có dòng chữ bình an vui vẻ in bằng thếp vàng, nhìn vô cùng dày dặn.
“Dì ơi, cái này…” Tiêu Chiến không biết có nên nhận hay không, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn sang Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác mím môi lén cười, đá lông mày với anh, ý bảo anh cứ nhận lấy, tiền đấy còn chê à.
Mẹ Vương thấy Tiêu Chiến băn khoăn, cũng có chút thấy hơi ngại, vội vàng giải thích: “Chiến Chiến, con là con trai, dì cũng không biết thế này có thích hợp hay không, có thương lượng với chú con một lát. Con với Nhất Bác…..hai đứa con…..nếu đã quyết định rồi, phong tục của quê hương chú dì, lần đầu tiên khách đến nhà nhất định phải đưa lì xì, con nhận lấy đi.”
“Con…..” Mặt Tiêu Chiến đỏ bừng, anh dù sao cũng là một người đàn ông lớn bằng từng này, đi đến đâu cũng oai phong lẫm liệt, chạy tới nhà Vương Nhất Bác làm con dâu, có xấu hổ không cơ chứ.
“Anh ấy không lấy thì con lấy.” Vương Nhất Bác rất ngứa đòn, Tiêu Chiến vẫn chưa kịp nhận, cậu đã giật lấy lì xì qua bên đó, còn mở vỏ bao ra nhòm vào bên trong, vừa nhìn vừa cười hệ hệ cảm thán, “Mẹ, mẹ hào phóng thế.”
“Mẹ cho Chiến Chiến, con giành cái gì.”
“Được, cho anh ấy cho anh ấy, xem mẹ em đối tốt với anh biết bao.” Vương Nhất Bác hơi cà chớn mà sáp vào bên cạnh Tiêu Chiến, nhét bao lì xì vào trong túi áo anh.
“Cảm ơn dì.” Tiêu Chiến siết nhẹ nắm đấm tay, ngại ngùng thì đúng là ngại ngùng, nhưng trong lòng thật ra vẫn rất vui.
Mẹ Vương cười, “Đừng khách sáo, phải rồi, dì nghe nói, con có con trai phải không?”
Sao tự nhiên lại nhắc tới cái này? Trong lòng Vương Nhất Bác đột nhiên hoảng sợ, không biết tại sao mẹ cậu tự nhiên lại nói như vậy, chỉ sợ có câu nào nói không đúng, Tiêu Chiến sẽ khó chịu trong lòng. Con người anh ấy nhạy cảm như vậy, không biết sẽ suy nghĩ nhiều đến mức nào.
“Mẹ….” Cậu muốn bảo mẹ cậu đừng hỏi mấy chuyện vô ích này nữa.
Nhưng Tiêu Chiến không để cậu ngăn cản, vỗ hai cái lên cánh tay an ủi cậu, không sao đâu, vốn dĩ cũng là sự thật, không cần né tránh.
Anh gật đầu với mẹ Vương, “Vâng thưa dì, con con bốn tuổi rồi.”
Mẹ Vương cũng giống như sợ Tiêu Chiến sẽ hiểu lầm, cười phụ họa theo anh, nói rằng có con là chuyện tốt, sau đó vội vàng móc một chiếc hộp nhỏ từ trong túi áo ra đưa cho Tiêu Chiến.
“Cái này, mang về cho bé con đi.”
“Đây là?”
Tiêu Chiến vừa mở ra xem, bên trong là một chiếc khóa trường mệnh.
Mẹ Vương nói với anh: “Trẻ con bây giờ không thích đeo mấy thứ như thế này, cứ cất ở nhà, cầu chút may mắn cát tường. Ngày nhỏ Nhất Bác cũng từng đeo, con đừng chê nhé, là vàng đó, cụ bà của Nhất Bác để lại cho thằng bé đấy, cũng đáng chút tiền.”
Tiêu Chiến nắm chặt lấy chiếc hộp nhung trong tay, cổ họng dấy lên một trận xúc động đến khó chịu.
Anh ấy vui, vui đến nỗi ngoại trừ cảm ơn ra thì không biết nói gì khác.
“Được rồi, dì cũng không còn chuyện gì khác, sức khỏe của chú con không tốt, chúng ta phải nghỉ ngơi sớm, hai đứa con cũng ngủ sớm đi, ngày mai còn phải quay về đi làm nữa.”
Sau khi dặn dò xong, mẹ Vương bèn quay về phòng đóng cửa lại.
Nhìn sang Tiêu Chiến, mắt đã đỏ hết cả. Anh ngồi đó không nói năng gì, ai không biết còn tưởng rằng người nhà này khiến anh ấy chịu bao nhiêu ủy khuất.
Vương Nhất Bác cau mày lại cười khổ, nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến kéo anh dậy, “Đi thôi, dì anh bảo chúng ta về phòng ngủ.”
/
Phòng Vương Nhất Bác được dọn dẹp rất sạch sẽ. Căn phòng này mẹ cậu ấy cứ hai ba hôm lại dọn dẹp một lần, những bộ quần áo trước kia cậu từng mặc, những cuốn sách cậu từng đọc, đều được bày ngay ngắn ở vị trí cũ, không hề thay đổi.
Tiêu Chiến ngồi bên mép giường, Vương Nhất Bác kéo ghế sang ngồi đối diện với anh, hai chiếc đầu gối cứ mở ra kẹp vào chân anh, trêu anh: “Trong bao lì xì có bao nhiêu tiền, anh không lấy ra đếm xem à?”
Tiêu Chiến không thèm tiếp lời cậu, cúi đầu tự nghịch ngón tay mình. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng thở dài một hơi, thò tay vào túi áo anh, móc bao lì xì ra, ngồi đếm từng tờ từng tờ trước mặt anh.
Vừa đếm vừa đọc to: “Một trăm, hai trăm, ba trăm…..”
Tiêu Chiến nghiêng đầu mình sang một bên, nước mắt nén nhịn cả nửa ngày cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa mà âm thầm tuôn ra từ khóe mắt.
Vương Nhất Bác để tiền lên trên bàn, sáp lại nhìn anh cậu ấy, trên miệng vẫn treo ý cười, “Sao thế, chê ít à?”
Tiêu Chiến vẫn ngó lơ cậu, cậu liền nhào người lên phía trước, đẩy anh ngã lên giường.
Tiêu Chiến bị cậu ấy đè lên, trốn cũng không trốn được, đôi mắt ầng ậng nước đang không ngừng tuôn trào trước mắt cậu.
Anh khóc mà không hề có chút âm thanh nào, chỉ thấy yết hầu liên tục cử động, nước mắt chảy nhiều quá thì tự lấy mu bàn tay quệt một cái, dáng vẻ đó thật sự rất giống một đứa trẻ.
Vương Nhất Bác vén tóc mái của anh sang bên, thấp giọng hỏi anh: “Tủi thân à?”
Tiêu Chiến không nói thành lời được, nén nước mắt vào trong mà lắc đầu, đuôi mắt cay xè, nước mắt giống như hỏng van, càng muốn ngăn lại càng tuôn trào mãnh liệt.
Vương Nhất Bác đưa ngón tay lên lau cho anh, “Bảo bảo anh đừng khóc như thế, giống như là em đang bắt nạt anh vậy.”
“Chỗ nào không vui rồi, anh nói đi, hửm?”
Phải dỗ dành thôi, đau lòng lắm, rốt cuộc là ai nhỏ hơn ai sáu tuổi đây. . Ngôn Tình Tổng Tài
Cảm xúc của Tiêu Chiến lắng xuống bớt một chút, lúc mở miệng nói chuyện vẫn còn mang tiếng nấc, “Không…..vui…..”
Vương Nhất Bác bị âm thanh của anh chọc cười, ôm mặt anh cúi xuống hôn, hôn bờ môi hồng hào căng mọng của anh, hôn đôi mắt đã đỏ ửng lên của anh.
“Vui thì khóc cái gì, ngốc nghếch không cơ chứ.”
“Em ngốc ấy…..” Tiêu Chiến một phát ôm lấy cổ cậu, lau đầy nước mắt nước mũi lên người cậu, cứng họng nói: “Có ai ép bố mẹ mình như em không, nếu cả đời này anh đều không làm lành với em, em cũng cả đời không về nhà chắc…..”
“Vậy thì không được.” Giọng nói của Vương Nhất Bác nhẹ như bay.
Mấy năm nay cậu ấy rốt cuộc đang làm gì, cậu ấy không cần bất cứ ai biết hay thấu hiểu cho mình, bao gồm cả Tiêu Chiến. Cậu ấy không cần anh cảm động cho mình.
Những kẻ cảm thấy cậu là tên khốn nạn sẽ nhìn thấy, ngày tháng tốt đẹp cậu ấy cũng có thể trải qua, nhưng Tiêu Chiến phải quay lại, cậu ấy chỉ sống tốt đẹp khi ở cùng Tiêu Chiến.