Thế nên nhìn thì giống cô cậy thế ức hiếp người yếu ớt hơn mình, nhưng sự thật thì cô lại vừa cứu lũ nhóc đó một mạng.
– à, cháu mời các chú đi ăn nhé?
Hạ Kỳ Như đơ mấy giây thì lấy lại tinh thần lại cười vui vẻ nói, mấy ông chú kia vội vã lắc đầu.
– không cần đâu, tiểu thư tiếp tục đi học đi.
Lão đại nói rồi, tam tiểu thư vẫn là tờ giấy trắng, tuyệt đối không được dạy hư cô.
Hạ Kỳ Như tỏ vẻ tiếc nuối, cũng không miễn cưỡng nữa.
– vậy cũng được, cháu cảm ơn các chú nhé.
– vâng, tam tiểu thư, tạm biệt.
Mấy ông chú này đến cũng nhanh, đi lại càng nhanh hơn, nhưng thời gian họ lưu lại cũng đủ làm cả trường bùng nổ rồi.
Trừ Lâm gia biết sự thật ra thì tất cả mọi người đều ngầm khẳng định, An Di và Cảnh Thiên nhất định có quan hệ mờ ám.
Có điều biết là một chuyện, dám nói hay không lại là chuyện khác.
Thế nên trường học ngoại trừ một vài tin tức tẻ nhạt thì không còn gì nữa, tẻ nhạt đến không thể tẻ nhạt hơn, thời gian vì thế mà cũng âm thầm trôi qua từng ngày.
Chẳng mấy chốc mùa xuân đã tới, thời tiết cũng bắt đầu ấm áp hơn, nhưng mà buổi sáng và buổi tối vẫn rất lạnh nên Hạ Kỳ Như lúc nào ra cửa cũng bị mẹ cô dúi cho một cái áo khoác bonus thêm cả cái khăn quàng cổ, xong xuôi còn dặn dò thêm một câu.
– mẹ có để vào cặp con một cái bình trà giữ nhiệt, lạnh thì lấy ra uống một cốc cho ấm người nhé?
– vâng ạ.
Hạ Kỳ Như ngoan ngoãn gật đầu, cũng không biết lý do vì sao nhưng dạo gần đây sức khỏe cô giảm sút nghiêm trọng, khả năng chịu lạnh cũng kém hơn người bình thường, thế nên lần nào cô ra cửa mẹ cô cũng kiểm tra một lượt mới yên tâm.
– con chào mẹ.
Hạ Kỳ Như nói xong liền chui vào xe, lúc nhìn thấy nhiệt độ trong xe liền cau mày lại.
– anh hai, anh không thấy nóng sao?
Điều hòa bật cao như thế?
– không nóng, mau cài dây an toàn vào đi.
Lâm Hàn Phong dịu dàng nói, sau một thời gian đấu tranh cuối cùng anh cũng được thỏa mãn ước nguyện được đưa em gái đến trường rồi.
– vâng.
Hạ Kỳ Như thắt dây an toàn xong liền hạ điều hòa xuống, trước khi Lâm Hàn Phong kịp lên tiếng cô đã nói trước.
– em thấy hơi nóng.
– ừm.
Lâm Hàn Phong không nói gì nữa mà bắt đầu lái xe đi, bởi vì vừa đi vừa nói chuyện nên hai người rất nhanh đã tới trường.
– An Di, tối nay mẹ làm lẩu nên em về sớm, đừng có la cà ngoài đường nhé? À, mẹ bảo em đưa Cảnh Thiên đi cùng nữa, cậu ta ở một mình chắc cũng buồn chán lắm.
Trước khi Hạ Kỳ Như vào trường, Hàn Phong có dặn cô đôi câu, Hạ Kỳ Như nghe có ăn lại còn là đồ mẹ làm thì mắt sáng rỡ lập tức gật đầu.
– vâng ạ, tạm biệt anh.
– tạm biệt.
Lâm Hàn Phong vừa quay xe đi được một đoạn thì một chiếc xe màu trắng lướt qua, anh chỉ nhìn một cái rồi lại tiếp tục đi tiếp.
Trong lúc đó Hạ Kỳ Như lại gọi cho Cảnh Thiên, nhưng mà không biết vì sao cô gọi mấy cuộc đều không có người nghe máy, vì thế cô chỉ đành gửi tin nhắn cho cậu ta.
“Cảnh Thiên, tối đến nhà tớ ăn lẩu nha, tớ đợi cậu ở cổng trường nhé.”
Nhắn xong thì cất điện thoại đi, sửa lại khăn choàng trên cổ rồi đút hai tay vào túi áo khoác, chuẩn bị đi vào lớp.
Ai biết cô vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy thần chết số 23 đứng ở cạnh mình chứ.
Hạ Kỳ Như chưa kịp lên tiếng, số 23 đã nói trước, khuôn mặt vô cảm khác hẳn với mọi khi.
– đại nhân, lần này người ta tới đón là ngài.
– chỉ có mình ta sao?
– đúng vậy.
Số 23 vừa dứt lời, Hạ Kỳ Như liền cảm giác được nguy hiểm ập đến.
Một chiếc xe ô tô con đang điên cuồng lao về phía cô, người trong xe liên tục bấm còi cảnh báo và cố gắng bẻ lái nhưng vô dụng.
Chiếc xe giống như đã được lập trình, cứ thế lao thẳng đến mục tiêu nó đã nhắm trúng.
Mà cơ thể Hạ Kỳ Như lúc đó giống như bị ấn nút tạm dừng, hoàn toàn không thể chạy được…
Trong khoảnh khắc cuối cùng kia cô nhìn thấy Cảnh Thiên đứng ở khuất sau đám người, cũng nhìn thấy xe của anh trai mình đang lao đến…
Sau đó…tất cả mọi thứ chỉ còn là một màu đen tối.