Khốn khiếp!
Giữa hư thiên như có tiếng nói này vang vọng, giọng nói lạnh lùng mà uy nghiêm.
Đó là Đại Đế của Thiên Ma Vực sắp giáng lâm xuống Đại Sở nhưng vì Thiên Ma trụ bị huỷ mà không thể giáng lâm thành công.
Không biết mất bao lâu tiếng gào thét của vùng đất này mới im bặt, Đại Sở không còn một bóng Thiên Ma.
Thiên địa chìm vào bầu không khí im lặng chết chóc.
Đại Sở hoang tàn đẫm máu, thây chất thành núi, máu chảy thành sông.
Chiến kì của Đại Sở bị tàn phá vẫn còn bay theo gió, nhuốm đỏ máu của tu sĩ Đại Sở, đó là những sinh mệnh sống, hiện giờ nằm lại trên vùng đất này.
Ở một góc của mặt đất, Diệp Thành lặng lẽ nằm đó.
Hắn vẫn chưa chết, mái tóc bạc trắng rối bời đẫm máu, che mất một nửa khuôn mặt hắn, khuôn mặt hắn trông có phần già nua, mỏi mệt có vẻ như hắn cần phải ngủ cả vạn năm mới có thể bình phục.
Hắn thắng rồi, hắn không để vạn vực thương sinh thất vọng, đã đòi lại được món nợ máu cho chín mươi triệu anh hồn.
Cơn gió nhẹ khé thổi tới như mang theo lời gọi của người thương, thổi bay mái tóc bạc nhuốm máu, khé vuốt ve thánh thể tổn thương, hi vọng Diệp Thành mỏi mệt có thể ngủ an yên.
Phá!
Cuối cùng, sự yên tĩnh của vùng đất này cũng bị tiếng thét gào phá vỡ.
Thiên Huyền Môn giải phong cấm, một luồng sáng choán mắt xông phá cấm cố che trời khiến bầu trời bị khoét một lỗ hổng, hỗn độn mây sương che lấp hư thiên cũng bị tàn phá.