Hắn đã không còn tay nữa, đã không còn ở trạng thái Huyết Tiếp Hạn giới, Thánh Thể đã bị tàn phá, khả năng chiến đấu cạn kiệt, mỗi bước đi của hắn đều để lại dấu chân đẫm máu.
Chặn hắn lại!
Đại quân Thiên Ma giống như nước thuỷ triều chắn trước Thiên Ma trụ chọc trời, muốn bảo vệ Thiên Ma trụ này để tạo tiền đề cho Thiên Ma Vực giáng lâm.
Giết!
Diệp Thành thét gào, thiêu đốt thánh thể đổi lại tinh nguyên, hắn giống như một đạo thần mang bay về phía Thiên Ma trụ.
Khuôn mặt hắn đẫm máu và nước mắt, tầm nhìn mơ hồ, từng bóng hình quen thuộc hiện về, đó là từng sinh mệnh sống.
Chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở có sư tôn của hắn, có người thương của hắn, có tiền bối, huynh đệ, chiến hữu và đồ nhi của hắn.
Vì bọn họ mà hắn phải dốc hết phần sức cuối cùng, dùng thánh thể đẫm máu, dùng cái đầu tan nát, dùng những vết thương chằng chịt, dùng sinh mệnh ti tiện để đối đầu với Thiên Ma trụ kia.
Lúc này, cho dù là đại quân Thiên Ma, người phàm của Đại Sở hay người của Thiên Huyền Môn thì đều nhìn về phía Bắc.
Đó là một bóng người đẫm máu đứng dưới Thiên Ma trụ, trông hắn vô cùng nhỏ bé, giống như hạt cát bụi giữa biển trời mênh mang.
Thế nhưng hạt cát bụi ấy trong mắt tất cả mọi người lại choán mắt hơn cả vầng thái dương.
Nợ máu phải trả bằng máu.
Sau tiếng gào thét của Diệp Thành, thánh thể tàn tạ của hắn cứ thế lao vào Thiên Ma trụ.