– Quảng Đô, hãy dừng tay.
Cuộc tranh đấu không có kết quả. Cuối cùng Tịch Diệt Đạo Nhân dừng tay, một trăm năm dài qua đi, gã ôm một gốc thần tang thụ ra Đạo Quân điện, mang theo bên người ngồi trong tịch diệt kiếp chưa biến mất. Tịch Diệt Đạo Nhân ngồi không biết bao nhiêu lâu, mãi khi tịch diệt kiếp biến thời đại thái thương thành hư ảo.
Thần tang thụ kia là tiên thiên pháp bảo do đạo lữ của Tịch Diệt Đạo Nhân, Thần Tang nương nương biến ra.
Giang Nam giật mình kêu lên:
– Đây là nguyên nhân Quảng Đô biến thành Tịch Diệt?
Giang Nam nhấc chân đi ngược thời đại thái thượng, nghiên cứu ảo diệu đại đạo của thời đại chưa biết này. Thời đại thái thượng quá xa xưa, trước mười bảy thời đại đã biết Giang Nam chưa từng tiếp xúc đại đạo thời đại thái thượng nên hắn mất thời gian lâu hơn. Giang Nam bỏ ra ngàn năm mới đi đến nguồn thời đại thái thượng.
Trước mắt Giang Nam là thời đại nguyên diệt.
Trong thời đại này Giang Nam thấy Tịch Diệt Đạo Nhân, Quảng Đô Thiên Tôn. Tịch Diệt Đạo Nhân là lãnh tụ thời đại nguyên diệt, có vô số đệ tử, có thê tử nhi tử của mình. Kiếp sau Tịch Diệt Đạo Nhân còn mẫu thân, bảo là gia đình hạnh phúc mỹ mãn cũng không đủ.
Tịch Diệt Đạo Nhân cười to an ủi mẫu thân già trước khi tịch diệt kiếp đến:
– Mẫu thân yên tâm, dưới tay ta có vô số người tài, cường giả, sáu Đạo Quân kết bái với ta nên sợ gì tịch diệt kiếp?
Tịch Diệt Đạo Nhân cười nói:
– Có bảy Thiên Tôn chúng ta ở đây, tịch diệt kiếp không diệt được thời đại nguyên diệt chúng ta. Sẽ không có sinh linh nào bị hủy diệt trong kiếp.
tịch diệt kiếp đến, thế đến mãnh liệt, là tịch diệt kiếp mạnh nhất Giang Nam từng thấy.
Tịch diệt kiếp rào rạt ập đến, dường như thời đại càng mạnh thì sức mạnh hủy diệt của tịch diệt kiếp càng lớn, phá hủy tất cả trong thời đại nguyên diệt. Chỉ còn lại xác chết vô biên, vũ trụ tĩnh lặng, mọi văn minh, sự phồn hoa, sinh linh đều thành giấc mộng.
– Linh nhi…
Quảng Đô Thiên Tôn điên cuồng, đi trong vũ trụ tĩnh lặng tràn ngập tịch diệt kiếp, tìm kiếm các xác chết. Quảng Đô Thiên Tôn ôm xác một nữ nhân, gào khóc, đó là nữ nhi gã thương nhất.
Quảng Đô Thiên Tôn tìm đến xác nhi tử, xác thê tử, xác huynh đệ kết nghĩa tức sáu vị Thiên Tôn.
– Mẫu thân!
Quảng Đô Thiên Tôn loạng choạng đi hướng tịch diệt kiếp quang, tận thế kiếp âm chấn động, gã tìm thấy mẫu thân của mình.
– Mẫu thân!
Quảng Đô Thiên Tôn trước xác chết không có chút dấu hiệu sự sống, vai run run, mặc cho tịch diệt kiếp đốt bỏng mình, mặc tịch diệt thiên hỏa cắn nuốt mình.
Thần Tang nương nương không còn gì nữa, gã mất hết tất cả, chỉ còn lại chính mình.
Sâu trong thời không vọng tiếng chuông, trầm thấp nhưng trong trẻo. Đạo Quân điện xuất hiện trong ánh thần quang, một nữ Đạo Quân thanh tú cầm cây dù bằng lông chim chậm rãi bước tới sau lưng Quảng Đô Thiên Tôn, che khỏi gió mưa, thiên hỏa tịch diệt kiếp.
Dưới cây dù là vùng trời yên lặng.
– Quảng Đô đạo hữu, hãy đi theo ta.
Giọng nữ nhân dịu dàng, thanh âm đánh động hồn Quảng Đô Thiên Tôn.
– Đạo Quân điện cần người xuất sắc như đạo hữu, không có bi thương, không chết chóc, chỉ có bình yên, theo đuổi đạo.
Quảng Đô Thiên Tôn đờ đẫn quỳ trước xác chết mẫu thân. Tịch diệt kiếp cắn nuốt mọi thứ của thời đại nguyên diệt, hoàn toàn phá hủy văn minh hùng vĩ, chôn vùi mọi thứ, không còn lại gì, bao gồm mẫu thân của Quảng Đô Thiên Tôn.
Nữ nhân làm bạn bên cạnh Quảng Đô Thiên Tôn đến khi tất cả thành tịch diệt thiên hỏa, nàng rất kiên nhẫn, dịu dàng.
Cuối cùng trong tịch diệt thiên hỏa, Quảng Đô Thiên Tôn ngước lên nhìn nữ nhân, thấy một góc mềm mại nhất trong lòng mình. Đôi mắt nữ nhân trong suốt nhìn Quảng Đô Thiên Tôn.
Quảng Đô Thiên Tôn khào khào hỏi:
– Nàng là ai?
Nữ nhân cười như đóa hoa sự sống nở trong tịch diệt thiên hỏa, đáp:
– Ta vốn là một gốc cây dâu trong thời đại nguyên đạo, sau này đắc đạo được dẫn vào Đạo Quân điện, nên bọn họ gọi ta là Thần Tang.
Quảng Đô Thiên Tôn lẩm bẩm:
– Thần Tang…
Quảng Đô Thiên Tôn đứng lên, đi theo nữ nhân hướng Đạo Quân điện. Dưới cây dù, bóng dáng hai người xa dần, khuất trong thần quang phát ra từ Đạo Quân điện.