Con rồng to gầm rống kinh thiên động địa, con rồng trong tịch diệt thiên hỏa như không nghe thấy, bay ngày càng xa.
Giang Nam lắc đầu nói:
– Quá khứ không thể thay đổi, chúng ta đứng trong đường hầm thời gian Đế và Tôn mở ra, không cách nào thông báo cho tồn tại tiền sử. Ngươi trước kia vẫn sẽ gặp Bất Không, bị đánh mất trí nhớ. Rồng to, chúng ta đi.
Con rồng to ủ rũ chui vào tử phủ của Giang Nam.
Giang Nam đi vào thời đại khôi lổi, mất hơn bốn trăm năm tới thời đại tam nhãn. Giang Nam ngược dòng từng thời đại, mỗi thời đại hắn bỏ ra ba, bốn trăm năm. Giang Nam quan sát Tịch Diệt Đạo Nhân làm mưa làm gió trong tịch diệt kiếp, phá hủy các thời đại, lĩnh ngộ đại đạo tịch diệt, hiểu đạo lý sâu hơn.
Càng về sau Tịch Diệt Đạo Nhân càng bình tĩnh, châm chọc Giang Nam rình ngó mình vài câu, muốn tìm ra chỗ hắn ẩn giấu. Tịch Diệt Đạo Nhân không điên cuồng như lúc đầu.
Giang Nam đi qua thời đại thiên đạo, linh bảo, xiển đạo, tới thời đại huyền đạo. Trong thời đại này, Giang Nam thấy Tịch Diệt Đạo Nhân lần đầu tiên phá hủy một thời đại.
– Là ngươi đang nhìn ngó ta?
Tịch Diệt Đạo Nhân đứng trong tịch diệt kiếp hủy diệt thời đại tráng lệ này, đôi mắt trống rỗng không có tình cảm nhìn hướng dòng thời gian Giang Nam đứng.
Tịch Diệt Đạo Nhân lạnh nhạt nói:
– Ngươi là ai? Có câu chuyện gì? Chúng ta hãy ngồi xuống trò chuyện một buổi đi. Ngươi nói chuyện của mình cho ta nghe, ta sẽ kiên nhẫn nghe hết rồi giết ngươi.
Tịch Diệt Đạo Nhân chờ thật lâu nhưng không được đáp lại, gã cất bước đi, đi trong tịch diệt kiếp vô biên, người lắc lư. Tịch Diệt Đạo Nhân vung tay áo, mắt liếc qua, giết hết cường giả trong thời đại này.
Tịch Diệt Đạo Nhân như hồn ma cô độc, ánh mắt tiêu diệt nhìn thấu tất cả. Tịch Diệt Đạo Nhân ngẫu nhiên dừng lại nghe câu chuyện của các cường giả rồi tiêu diệt đối phương.
Giang Nam đi ngược thời gian, khi thời đại huyền đạo khởi đầu hắn lại thấy Tịch Diệt Đạo Nhân.
Tịch Diệt Đạo Nhân đi ra từ Đạo Quân điện ở điểm cuối thời gian, không gian thời đại huyền đạo.
Mấy Đạo Quân vô cùng cổ xưa đứng ở tận cùng thời gian và không gian, dẫn đầu là Vô Cực Thiên Tôn.
Vô Cực Thiên Tôn cao giọng quát:
– Quảng Đô điện chủ, nghiên cứu của ngươi làm ta và các đạo hữu Đạo Quân điện rất bất an. Ngươi đã rời xa tôn chỉ Đạo Quân điện, hy vọng ngươi vào trần thế lĩnh ngộ, chờ ngươi tẩy sạch tà ác trên người lại quay về Đạo Quân điện, ngươi vẫn là điện chủ Đạo Quân điện.
Giọng Nguyên Mẫu điện chủ trong trẻo vang lên:
– Quảng Đô điện chủ, ngươi nghiên cứu đại đạo tịch diệt, đã lạc đường, không thể đi tiếp. Tôn chỉ của Đạo Quân điện ta…
– Tôn chỉ của Đạo Quân điện?
Tịch Diệt Đạo Nhân đờ đãn, thần quang vô tận trong mắt vụt tắt, trở nên trống rỗng.
Tịch Diệt Đạo Nhân xoay người đi:
– Tôn chỉ của Đạo Quân điện là cái thứ gì? Tất cả đại đạo sẽ mục nát, Đạo Quân điện cũng vậy, chỉ có tịch diệt vĩnh tồn… Từ nay về sau ta không còn là Quảng Đô điện chủ, Quảng Đô Thiên Tôn, ta là… Tịch Diệt Đạo Nhân!
Người Tịch Diệt Đạo Nhân phát ra hơi thở tịch diệt đậm đặc, gã bước vào thời đại huyền đạo.
Giang Nam nhìn cảnh tượng này, nhỏ giọng nói:
– Quảng Đô Thiên Tôn… Tịch Diệt Đạo Nhân, ngươi hỏi câu chuyện của ta, còn ngươi sẽ có câu chuyện gì?
Giang Nam ngừng lại, đột nhiên cảm giác có bốn ánh mắt siêu mạnh bắn hướng mình. Giang Nam nhìn hướng phát ra ánh mắt, thấy Vô Cực Thiên Tôn, Nguyên Mẫu điện chủ đang ngó mình.
– Vô Cực, ngươi có thấy không?
Nguyên Mẫu điện chủ khó hiểu nói:
– Dường như trong thời gian có ai đang nhìn chúng ta.
Vô Cực Thiên Tôn chắp hai tay sau lưng, gật đầu nói:
– Người này đứng trong thời gian, không ở vũ trụ này mà đi qua dòng thời gian xem chúng ta, nhảy ra đại đạo nhân quả, không trong lưới nhân quả. Nhưng khi hắn nhìn ta thì đã có một đoạn nhân quả. Thú vị, tương lai một kiếp nào đó sẽ xuất hiện một tồn tại siêu cường đại ngược dòng thời gian. Không chừng sau này ta sẽ rời khỏi Đạo Quân điện, nhập thế một phen để gặp tồn tại kiếp sau.