Về buôn bán phô khai. Có Nguyễn Giai Oánh hiệp trợ, như vậy càng không thành vấn đề, thoạt nhìn hiệu buôn Lục gia rất nhanh có thể đặt chân tới Lãng Nguyệt Quốc, nhưng mà cũng phải xem đầu óc buôn bán của Lục Thần Phù nữa.
Đây cũng không phải là chuyện Chu Hằng cần để ý.
Ngày hôm sau, hắn bị Phong Liên Tình kéo đi tham gia Tranh Thiên Đại Tái.
Đại tái này tạm thời cử hành, tự nhiên không có quy định có khả năng hoàn thiện, nhưng võ giả không phải dùng quyền đầu nói chuyện sao, vậy thì đơn giản rồi! Võ đài!
Chỉ có một người có thể đứng trên đó cuối cùng, đó chính là người hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ Lãng Nguyệt!
Phong Liên Tình đi đánh, nhưng ngày hôm qua lại bị thảm bại!
Trên lôi đài này xuất hiện một tên quái vật, có tu vi Sơn Hà tam trọng thiên, quét ngang hết thảy!
Người này tên là Ứng Đông Vân, nghe nói chỉ 91 tuổi, là vũ khí bí mật của Ứng gia![CHARGE=3]91 tuổi, đặt ở phàm nhân đã là lão già bước chân vào quan tài, nhưng mà phóng tới giới võ giả lại không coi vào đâu. Sơ Phân Cảnh là có được 400 năm thọ nguyên, hơn chín mươi tuổi thì là khá trẻ.
Huống chi trên lý thuyết thọ nguyên của Sơn Hà Cảnh cao tới 1600 năm! Trướ kia chưa từng có nghe nói Ứng gia còn có một quái vật như vậy, nhưng mà hắn lại đột nhiên nhảy ra!
Người này đột nhiên xuất hiện, có phải muốn vãn hồi mặt mũi của Ứng gia không?
Trước kia Ứng Sơ Thần bị đánh giống như con chó vậy, khuất nhục bò vòng quanh Đấu Thú Trường nửa vòng, sau Ứng gia không ngờ không trả thù, đúng là mặt mũi mất hết. Bởi vậy, Ứng gia mới cử hành Tranh Thiên Đại Tái này, dùng nó để quét ngang tất cả, vãn hồi mặt mũi.
Trừ Triệu Đoạt Thiên và Ứng Thừa Ân ra, toàn bộ Lãng Nguyệt Quốc còn có thiên tài yêu nghiệt dưới trăm tuổi, nhưng mà có tồn tại trấn áp Sơn Hà tam trọng thiên sao?
Không thể phủ nhận chiến lực của Chu Hằng, nhưng mà hắn nhiều lắm chỉ có thể liều mạng với Sơn Hà tam trọng thiên một chút mà thôi, thủ thắng thì tuyệt đối vô vọng, trước kia chống lại Ứng Hải Hoang là bằng chứng! Đương nhiên, Khai Thiên Cảnh có thể làm được như vậy, mọi người đã đủ nể phục Chu Hằng rồi!
Nhưng cùng với Sơn Hà tam trọng thiên tranh phong, Chu Hằng còn kém một chút!
Quán quân lần này, Ứng gia bắt buộc phải đoạt được cho nên bọn họ mới xuất động Ứng Đông Vân, người mà nghe cũng chưa nghe qua này.
Nội tình Ứng gia đúng là sâu không thấy đáy!
Phong Liên Tình kéo Chu Hằng qua, xả giận là thứ yếu, quan trọng là thắng được hạng đầu.
Được thưởng 3 viên Nguyên Tức Đan!
Nghe nói nó có thể mở rộng không gian đan điền võ giả dưới Linh Hải Cảnh nửa thành, tối đa chỉ dùng được 5 viên, hoàn toàn là thần vật chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết! Vô giá. Một viên khó cầu!
Ứng gia đúng là bỏ ra cái vốn lớn, nâng quy cách Tranh Thiên Đại Tái lần này lên rất cao, nhưng càng biểu hiện ra tình thế bắt buộc, 3 viên Nguyên Tức Đan này lại càng quý báu, Ứng gia thì càng không có khả năng để nó rơi vào tay kẻ khác.
Mà Ứng Đông Vân đủ để quét ngang hết thảy đối thủ!
– Tiểu Chu Tử, ngươi đi đả bại tên hỗn đản kia, phần thưởng chúng ta mỗi người một nửa, thế nào? Phong Liên Tình đẩy Chu Hằng từ trong đám đông chen ra. Theo thời gian, càng ngày càng nhiều cao thủ mạnh xuất hiện, người xem chiến đấu cũng càng ngày càng nhiều, nha đầu hoang dã hai mắt tỏa ánh sáng.
– Người ta nghe ngóng được, một viên Hỗn Nguyên đan có thể bán được 100 vạn linh thạch, sau đó người ta có thể mua được đồ ăn ngon.
Chu Hằng đầu đầy hắc tuyến. Bảo vật như vậy nàng lại muốn bán đi đổi linh thạch, không biết là phá sản hay là ngu xuẩn!
– Lúc trước không phải ngươi có rất nhiều tiền đánh bạc sao? Chu Hằng hỏi.
– Chỉ có chút xíu như vậy, người ta đã sớm ăn sạch rồi! Phong Liên Tình thở dài, vỗ vỗ đầu Tiểu Hôi: – Toàn bộ là do Tiểu Hôi, chính là nó ăn hết.
– Rống! Hôi Hùng rít gào tỏ vẻ kháng nghị. Nói đến ăn, nha đầu hoang dã này không kém chút nào đâu!
Chu Hằng cười ha ha một tiếng nói: – Nếu như ta đi đánh lôi đài, tại sao lại phải phân cho ngươi một nửa phần thưởng chứ?
– Đó là do người ta gọi ngươi tới! Phong Liên Tình nói, chỉ là thấy Chu Hằng thờ ơ, liền ngượng ngùng vò vò góc áo: – Vậy, nhiều lắm người ta cho ngươi thân một chút!
– Phốc! Chu Hằng trực tiếp phun ra một ngụm nước miếng, cô nương hoang dã này từ đâu học được chiêu này?
Tuy nhiên nha đầu kia thấy thứ có thể ăn là ăn. Nhưng dáng người thon thả, tay, đùi trắng như tuyết, mông nhỏ, bộ dáng khờ khạo ngây thơ, lại phóng ra vẻ hoang dã mê hoặc, khiến tim người ta đập thình thịch.
Chu Hằng thở dài, nhưng mà hắn không muốn rước họa vào thân.
– Được rồi. Phân ngươi một viên! Hắn chịu không nổi nha đầu kia dùng dằng như vậy, mấu chốt là khóc ra cả nước dãi, nha đầu kia không biết vỗ mông ngựa Triệu Khả Hân đến nhường nào, hắn mà không đáp ứng, nha đầu kia khẳng định sẽ mời Triệu Khả Hân đến ép hắn.
Phong Liên Tình nghe vậy mới cười xinh đẹp, nhưng không an phận một hồi, liền thúc giục Chu Hằng nhanh đi lên đánh.
Chu Hằng cũng không lập tức đi lên, mà quan sát Ứng Đông Vân.
Hắn luôn cảm thấy người này có chút cổ quái, về phần cổ quái ở chỗ nào lại không nói ra được.
Ứng Đông Vân rất cường đại, đúng là rất cường đại, có chút tương tự Chu Hằng, chẳng những man lực rất lớn, hơn nữa thể chất mạnh mẽ, ăn một kích của võ giả cùng giai mà không sao, chỉ có pháp khí mới tạo thành uy hiếp với hắn.
– Còn ai dám lên chiến một trận không? Ứng Đông Vân nổi điên lên, mạnh mẽ xé đối thủ làm hai mảnh, máu tươi đầy trời, hắn cười ha ha, mỗi tay nắm một bàn tay tử thi đi lên vài bước, mắt ánh lên huyết quang nói: – Người Triệu gia đâu rồi? Chu Hằng đâu? Sao lại làm rùa đen rút đầu?
Chậm chầm nói, máu tươi nhỏ đầy đất, ánh mắt Ứng Đông Vân đảo qua, dưới đài không người nào dám nhìn thẳng mắt hắn, ý thức kiên định một chút thì cúi đầu, mà có vài người lại đặt mông ngồi trên đất.
Sát Lục khí!
Chu Hằng híp mắt lại, tên nam nhân này đúng là sống để giết chóc, cả người đều như một thanh vũ khí nhuốm máu!
Đúng, chính là cỗ cảm giác cổ quái này!
Ở trong mắt Chu Hằng, dường như đối phương không phải người, mà là một kiện pháp khí có thể cắn nuốt, kim loại!
Người này đến tột cùng tu luyện công pháp gì?
Cho dù Triệu gia có rất nhiều người có được huyết mạch xích kim cũng không để cho hắn có cảm giác kim loại như vậy, sao lại cố tình xuất hiện trên người tên này chứ?
– Chu Hằng, ngươi không phải rất cuồng sao? Sao lại không dám lên chiến một trận? Bởi vì liên quan tới Ẩn Tức Phù, Ứng Đông Vân cũng không phát hiện ra Chu Hằng, chỉ là quay sang đoàn người rống to, roẹt roẹt, hắn cầm hai mảnh tàn thi trong tay ném ra, máu tươi vấy lên đầy trời, đám người cả kinh thét lên chói tai.
Mọi người đều thầm kêu một tiếng không biết xấu hổ.
– Sơn Hà Cảnh khiêu chiến Khai Thiên Cảnh thì có bản lãnh gì, có giỏi thì đi đánh với Triệu Đoạt Thiên đấy!
– Đúng vậy, có bản lĩnh đánh với Triệu Đoạt Thiên đấy!
Trong đám đông lập tức vang lên tiếng cười nhạo. – – – – – oOo- – – – –
Home » Story » kiếm động cửu thiên » Chương 259: Tiên vật không rõ