Từ trước giờ Khải Đồ vẫn luôn tin Vân Yến là một cô gái có tấm lòng nhân ái mà tốt đẹp, chẳng qua là cô đã trải qua một khoảng thời gian u tối cho nên mới lầm đường lỡ lối.
Nếu Vân Yến biết được Khải Đồ vẫn luôn tin tưởng cô như vậy chắc chắn cô sẽ cười nhạo hắn một trận.
Sao lại có một người ngây thơ và dễ gạt đến vậy?
Khải Đồ không hề biết Vân Yến vẫn luôn tìm cách để giết chết hắn đơn giản bởi vì hắn có nguy cơ làm hại đến cô.
“Đột nhiên nhìn ta làm gì vậy?”
Có phải mấy hôm nay nhan sắc của cô lại tăng thêm vài bậc không nhỉ?
Vân Yến sờ sờ khuôn mặt, cũng không quên cắn một miếng chocolate, mắt nhìn thẳng Khải Đồ, khóe môi có vài phần đắc ý.
Sững sờ một lúc, Khải Đồ liền hồi thần đáp: “Người đông như vậy, tiểu tăng sợ sẽ lạc ngài.”
Thấy Khải Đồ không có phần nào là giả dối, Vân Yến hơi nheo mắt nhìn dòng người càng ngày càng đông đúc trên đường đi.
Lễ hội này một năm có một lần, mục đích tổ chức là để xua đuổi tà ma đồng thời cầu mong những điều bình an đến với gia đình của mình.
Mà thôn làng này từng được một vị Thần nào đấy ở lại khi chuyển kiếp thành người, đồng thời nơi đây cũng có không khí an lành, làm ăn lại rất tốt, sản phẩm và thức ăn rất đặc trưng cho nên mới nổi tiếng và được nhiều người đến thăm đến vậy.
Người càng đông lại càng tốt!
Môi hồng không tự chủ mà nhếch lên thành một nụ cười xinh đẹp, người đi qua vô tình nhìn qua một liền không thể quên.
“Không sao, mắt ta rất tinh, ngươi sẽ không lạc được đâu.” Vân Yến lên tiếng đảm bảo với hắn, rất tự tin mà hất cằm.
||||| Truyện đề cử: Về Nhà Với Em Nhé |||||
Khải Đồ kéo khóe môi, nhẹ nhàng đáp: “Nhờ vào ngài.”
Thế là Vân Yến liền tự tin đi trước dẫn đường, đi qua mỗi sạp hàng cô liền ngứa tay mua một ít đồ chơi và thức ăn, chốc lát cả hai tay đã toàn túi với túi.
Vân Yến thu mấy thứ đồ chơi vào không gian còn thức ăn thì ném cho Khải Đồ giữ.
“Toàn là đồ ngọt, không có đồ mặn đâu.” Vân Yến kiêu ngạo lên tiếng, trên mặt chỉ còn thiếu ghi lên dòng chữ ‘cảm thấy được sự tận tâm và chân thành của ta chưa?’
“Cảm tạ.” Khải Đồ cười cười, ngón tay không khỏi nắm chặt mấy túi thức ăn, âm thanh pha lẫn chút lạnh lẽo không rõ nguyên nhân.
Những điều đó toàn bộ lọt vào mắt của Vân Yến, tuy vậy cô lại xem như chưa từng thấy mà hứng thú đi tiếp, cô đi đến đâu liền mua đến đó, không ngại gì cả.
Vừa đi Vân Yến vừa tính giờ, không tốn bao nhiêu thời gian cô đã mua gần hết mấy sạp hàng trong thôn này.
Vân Yến híp mắt, quay người lại, hai tay đặt sau lưng nhìn Khải Đồ.
“Ta phải đến thôn bên cạnh mua một chút đồ, ngươi chờ ta một lát, được không?”
Chậm rãi ngẩng đầu, môi mỏng của Khải Đồ hơi mím lại, mày cũng hơi chau.
“Tiểu tăng không thể đi cùng ngài?” Ngữ khí của hắn nhàn nhạt, dường như chỉ là hỏi cho có chứ không hề có ý gì.
“Ta đi một lúc liền về, không lâu.” Vân Yến đáp.
“Vậy ngài đi đi, tiểu tăng sẽ chờ ngài ở chiếc cầu bên kia.”
Vừa nói Khải Đồ vừa đưa ngón tay mảnh mai của mình chỉ về hướng Nam, Vân Yến nhìn theo, quả nhiên ở đó có một cây cầu.
Vân Yến tùy tiện gật đầu sau đó liền nhảy lên kiếm bay đi.
Trong số những người đến thôn làng để tham gia lễ hội cũng không ít người là tu tiên giả cho nên việc Vân Yến ngự kiếm phi hành đối với bọn họ không phải là điều gì cao siêu.
Sau khi Vân Yến rời đi, Khải Đồ liền bị một cô gái ăn mặc rách rưới va vào, cả người nàng ta bốc lên một mùi hôi tanh của máu làm cho hắn không khỏi nhíu mày.
Hắn dịu dàng đỡ cả người của cô gái nọ, lên tiếng hỏi: “Nữ thí chủ? Nữ thí chủ? Ngài có sao không?”
Cô gái nọ ngước lên nhìn Khải Đồ, khuôn mặt nàng ta tái mét lại vô cùng khiếp đảm tựa như vừa nhìn phải việc gì kinh dị lắm, nàng ta nhìn hắn như nhìn một cọng rơm cứu mạng, hai tay lắm bụi bẩn lập tức nắm chặt vạt áo của Khải Đồ.
“Hòa… hòa thượng! Thỉnh cầu ngài cứu cứu cả gia đình ta! Ma tu! Bọn chúng xông đến nhà ta làm loạn!” Nàng ta nức nở khẩn cầu nhưng giọng lại rất nhỏ, đôi lúc lại thận trọng nhìn xung quanh.
Nghe vậy đôi mày Khải Đồ liền nhíu chặt, hắn suy nghĩ một chút sau đó liền đáp ứng cô gái đi đến nhà nàng ta giải quyết.
Nhà của cô gái đó ở trên núi, đường đi tối đen như mực lại đầy ngõ ngách khiến cho Khải Đồ thập phần lo lắng mà nhanh chân hơn.
Hắn sợ người nhà cô gái này sẽ vì hắn đến chậm mà chết hết.
Bấy giờ dường như Khải Đồ đã quên bây giờ bản thân là một người thường, đối đầu với bọn ma tu chính là tự đi tìm chết.
Cô gái nọ vừa dẫn đường đi, vừa lo lắng quay lại nhìn hắn, thoạt nhìn như một nạn nhân thứ thiệt.
Nhưng khi Khải Đồ không chú ý, trên khuôn mặt lắm lem đầy máu của nàng ta liền nở một nụ cười quỷ dị mà tởm lợm.
Quên mất tiêu, nàng ta là ma tu đã giết gia đình mình mà.