Sau khi hỏi xong Cố Lan San nói với nhân viên bán hàng rồi nói vào trong điện thoại dặn bà quản gia: “Đừng nói trước với anh ấy.”
Sau đó nhanh chóng cúp máy.
Bà quản gia nghe nói như thế ở bên kia điện thoại miệng cười toe toét, thầm nghĩ dường như cô San thông suốt hơn trước kia rất nhiều.
Nhân viên bán hàng cầm chiếc cà vạt mới gói xong đưa cho Cố Lan San, cô nhân viên nhận lấy cầm tấm thẻ ngân hàng Cố Lan San đưa thành thục cà xong ý bảo Cố Lan San nhập mật mã, sau đó Cố Lan San ký chữ ký xong nhân viên bán hàng cẩn thận chỉ cách giặt cà vạt. Cố Lan San nhìn như đang rất nghiêm túc nghe, thật ra thì đầu óc đã chạy đi đâu mất, những công việc này người giúp việc trong nhà còn hiểu rõ hơn nhân viên bán hàng ở đây nhiều. Nhưng cô ngại đả kích nhân viên bán hàng, chỉ có thể kiên nhẫn mỉm cười, đợi nhân viên bán hàng nói xong Cố Lan San cười nói một tiếng cảm ơn rồi rời đi.
Nhân viên bán hàng đưa mắt nhìn Cố Lan San đi ra ngoài mới xoay người đi vào trong cửa hàng, nghe thấy mấy nhân viên bán hàng khác trong cửa hàng nói chuyện: “Người phụ nữ vừa rồi bộ dạng thật xinh đẹp.”
“Đúng vậy, khí chất không tồi!”
Nhân viên bán hàng tiễn Cố Lan San đi nói tiếp một câu: “Vừa rồi cô ấy đưa tấm thẻ cho tôi, là tấm thẻ thấu chi không giới hạn.”
“Thì ra là người phụ nữ có tiền!”
“Không chừng là được người có tiền bao nuôi!”
“Không phải đều giống nhau sao….”
….
“Xin lỗi, làm phiền rồi.” lúc nhân viên bán hàng đang từng câu từng chữ nói chuyện với nhau, có người lên tiếng cắt đứt lời của bọn họ.
“Hoan nghênh tới cửa hàng.” Nhân viên bán hàng thuần thục ngẩng đầu với người vừa tới rồi mỉm cười sau đó ánh mắt lập tức sáng lên.
Người tới là Vương Giai Di, một thân mặc quần màu đen đi đôi giày cao gót cùng màu, tóc vén lên trên đầu cài một nụ hoa đẹp mắt, trên cổ tay, cổ, lỗ tai đeo đồ trang sức Cartier số lượng có hạn.
Vương Giai Di thấy đáy mắt nhân viên bán hàng sáng rực lập tức nở nụ cười xinh xắn, thầm nghĩ: Quả nhiên cô ta vẫn còn rất đẹp, có thể khiến người ta ngạc nhiên.