Khúc Yên nhìn balo của mình, cười ngốc nghếch với anh:”Sẽ không nói với anh đâu.”
Thẩm Tây Thừa nghiêng người, không nói gì giúp cô đeo dây an toàn xe. Trong một thoáng mùi hương của anh sộc đến khoang mũi cô, là một loại hương thơm mát mẻ lại dễ ngửi, trong lòng cô không kiềm được mà rung động, nhưng sau cùng vẫn là né tránh quay đầu sang hướng khác.
Khúc Yên cười nhạo bản thân, tự chửi bản thân mình bị người ta đùa giỡn lại còn tâm tư rung động. Đúng là không hổ là kẻ ngu, bị lừa như thế còn có thể cảm động.
Anh lái xe ra con đường cao tốc lớn, trên đường anh có hỏi cô về về vài việc học tập của cô. Cô cười nhạt, nói mình đã tuột hạng thi tháng, từ hạng nhất xuống hạng hai toàn trường.
Giọng cô nói không quá cao cũng không thấp, nhưng trong ngữ điệu lại có chút bất cần lại tuỳ hứng. Anh trầm mặc liếc nhìn cô, cô nhóc này từng rất chú trọng thành tích, giờ tại sao..
Cô nhìn dòng xe phía trước, quay mặt nhìn anh, trong đôi mắt của cô có rất nhiều điều muốn nói. Thế nhưng cuối cùng lại mỉm cười nhạt, nụ cười vừa nhạt, trái tim lại đau.
Cô nhẹ giọng hỏi anh:”Tây Thừa, anh từ thành phố khác bay về đây, chắc hẳn là không có thời gian nghỉ ngơi, chắc chắn cũng rất mệt. Tại sao anh không nói với em, chúng ta có thể gặp vào ngày khác mà?” Cô mỉm cười nói thêm:”Tóm lại sức khoẻ vẫn quan trọng nhất.”
Thẩm Tây Thừa im lặng một lúc quay sang nhìn cô:”Tại sao lại phải huỷ chứ? Em tưởng anh ngốc tới mức không biết em tâm trạng em bây giờ thế nào sao? Em nghĩ anh bận tới mức không biết hôm nay là ngày gì à? Kỉ niệm tám tháng bên nhau, làm sao anh quên cho được?”
Khúc Yên kinh ngạc nhìn vào mắt anh, trong đôi mắt xuất hiện tầng hơi nước làm đôi mắt cô vốn xinh đẹp lại càng thêm lấp lánh:”Anh cũng nhớ sao?”
Thẩm Tây Thừa liếc nhìn cô, nhìn ra sự ngạc nhiên mong manh trong ánh mắt cô, anh lại hơi nhíu ấn đường, ngày kỷ niệm phải cả hai cùng nhau nhớ, tại sao vừa thấy anh nhớ ngày kỷ niệm cô lại lộ ra nét mặt ngạc nhiên đến thế, thật sự chưa từng suy xét là anh sẽ nhớ sao?
Anh gật đầu, lãnh đạm nhìn cô:”Nhớ, em nói thử xem, vì sao anh lại quên?”
Khúc Yên quay mặt nhìn con đường phía trước, môi khẽ cười một cái, ánh mắt không hiểu sao lại dịu dàng đến vô thường.
Khúc Yên thầm nghĩ, dĩ nhiên là..cô không phải tình đầu anh, cũng là người thay thế thì cần gì phải được anh nhớ đến kỷ niệm gì chứ? Người không quan trọng thì tại sao luôn thể hiện ra thái độ mình rất thâm tình chứ?
Khúc Yên hít một hơi sâu, đôi mắt có tầng hơi nước làm cho khung cảnh có chút lưu mờ, cô chớp vài cái, cuối cùng vẫn nói chuyện khác:”Sau này dù như thế nào vẫn nên chăm sóc thật tốt bản thân. Đừng..uống chất cồn hại bao tử.”
Thẩm Tây Thừa nhìn cô, cuối cùng vẫn không nói gì.