Tốt quá, không thể nào hài lòng hơn.
Kỷ Tiểu Tư không ngờ mình có thể đổi được nhiều như vậy. Xem ra Giáo Hoa cũng không phải không có tình người, bị cô ta làm cảm động rồi.
[Giáo Hoa]: Đây là lần cuối cùng tôi giao dịch với cô, ở chỗ cô không có đồ gì khiến tôi hứng thú.Kỷ Tiểu Tư cho là đã đủ rồi, chỉ cần vượt qua kì thi học kì, về sau từ từ học, khéo còn không cần đến đan dược.
Có được thông minh tuyệt đỉnh, Kỷ Tiểu Tư không lo lắng gì nữa, xuống nhóm, còn có tâm trạng bàn chuyện đi chơi với bạn bè.
Margaret với tiên tử Phiêu Miểu đổi đồ của mình lấy trang sức và váy vóc các cô thích, hài lòng xuống nhóm.
Đường Quả phát đồ ăn cho họ rồi nói, “Chỗ tôi có việc, tôi đi trước.”
Mãi sau chân nhân Tử Vân mới ngoi lên: “Tôi nghĩ mãi không ra, sao Giáo Hoa phải cho Kỷ Tiểu Tư mười hai viên đan dược? Giáo Hoa không phải kiểu thích giúp người qua đường.”
[Chân quân Xích Tiêu]: Chắc là lâu lâu muốn làm người tốt. [Tông chủ ma tông]: Theo trực giác của bản tôn, Giáo Hoa sẽ không tốt như thế, trừ khi tâm tình cô ấy tốt, hoặc có suy nghĩ của riêng mình. [Ellen]: Harold, thằng bự mày thấy thế nào? [Harold]: Ellen, thằng còm mày thấy sao? [Chân nhân Tử Vân]: Thôi thôi, Giáo Hoa là thế ngoại cao nhân, làm sao chúng ta có thể tùy tiện suy đoán ý nghĩ của Giáo Hoa được?Hệ thống trộm nhìn Ngụy Việt, thấy Ngụy Việt khẩn trương đợi Đường Quả chấm bài, nhịn không được hỏi, [Kí chủ, sao lại là mười hai viên?]
Quá kì cục.
“Đoán xem.”
[Cô đoán xem tôi đoán hay không đoán.]“Quả Quả, lần này thế nào?” Ngụy Việt cẩn thận hỏi, thật sự Ngữ văn của cậu quá kém, mất hai tháng để vượt qua điểm chuẩn đã là không tồi.
“Cũng được.” Đường Quả còn tính vừa lòng, “Với tiến độ này, bạn trai em vào đại học B dễ dàng.”
Ngụy Việt thở phào nhẹ nhõm, nắm tay bạn gái không chịu buông.