Mông Tốn Đạo Quân vì báo đáp ơn Đế và Tôn không giết, cứu mạng mà biến thành Mông Tốn thái tử, kiếp này có xung đột với Thần Mẫu Đạo Quân là chuyện sớm hay muộn.
Giang Nam đi trong dòng sông thời gian thời đại thần đạo tiền sử sáu, bảy trăm năm mới đến điểm khởi đầu thần đạo, đi vào tịch diệt thiên hỏa.
Đằng trước là đài cao đứng thẳng, ảnh chiếu tồn tại ngồi xếp bằng, dường như đang nhắm mắt tập trung.
Giang Nam nhìn xung quanh, trong tịch diệt thiên hỏa có thêm một tấm bia đá viết chữ ‘từng đến đây chơi’.
Giang Nam đứng trước bia đá quan sát chữ viết của Tiên Tôn, chép miệng khen.
Giang Nam bước lên đài cao, hành lễ:
– Tử Xuyên xin chào Tiên Tôn.
Thanh Liên Tiên Tôn đứng dậy đáp lên, bình tĩnh nói:
– Đế Giang đạo hữu, ải này hai ta không đánh nhau, ngươi chơi một ván cờ với ta đi.
Giang Nam thế mới chú ý thấy trước mặt Thanh Liên Tiên Tôn bày một bàn cờ, chưa có quân cờ.
Giang Nam mỉm cười nói:
– Tiên Tôn thật có nhã hứng, nhưng tạo nghệ kỳ đạo của ta khá thấp, không phải đối thủ của Tiên Tôn.
– Có thể đi đến đây nhiều ít có khí phách rộng lớn chứa vũ trụ Càn Khôn, thủ đoạn không còn phân biệt cao thấp.
Thanh Liên Tiên Tôn cười nói:
– Đế Giang đạo hữu, mời ngồi.
Giang Nam ngồi xuống. Thanh Liên Tiên Tôn cầm cờ đen, đặt một quân xuống.
Thanh Liên Tiên Tôn cười nói:
– Trưởng giả ưu tiên, ta đi trước một chiêu.
Giang Nam cầm cờ đen lên, chưa đặt quân cờ xuống đột nhiên mắt hoa lên, bàn cờ biến mất, thay thế là vũ trụ hồng hoang, rõ ràng là thời đại thần đạo.
Giang Nam cười cười:
– Lại đến nữa? Tiên Tôn định dùng hồng mông tiên thiên lấy mạng ta sao?
Nhưng Giang Nam phát hiện có điều khác, tuy hắn vào vũ trụ thần đạo biến ra từ hồng mông tiên thiên nhưng vị trí cao cao tại thượng, vũ trụ hồng hoang dưới chân, mắt nhìn thấy hết, tay nắm giữ tất cả.
Đối diện Giang Nam, thân hình Thanh Liên Tiên Tôn to lớn bao la, khổng lồ y như hắn sừng sững trước màn trời vũ trụ, như bóng lưng thời đại.
Giang Nam cũng là một bóng lưng khác, hắn ngơ ngẩn nhìn cờ đen trong tay. Cờ đen là một sinh linh thời đại thần đạo.
Thanh Liên Tiên Tôn đặt cờ trắng xuống đã biến thành sinh linh thứ nhất trong thời đại thần đạo, chém tiên thiên chi cơ.
– Đế Giang đạo hữu, trận so đấu này chúng ta luận đạo cao thấp, nhưng không làm tổn thương hòa thuận.
Thanh Liên Tiên Tôn cười nói:
– Mời đặt cờ.
Giang Nam nhíu mày, đặt sinh linh thần đạo trong tay xuống. Hai sinh linh rơi vào vũ trụ thần đạo, mỗi bên tự Tu luyện. Một Tu luyện tiền sử thần đạo chuyển hóa tiên đạo, một Tu luyện thần đạo mà Giang Nam tự mình sáng tạo. Hai bên tự phát triển, không liên quan.
Thời gian trong vũ trụ thần đạo qua nhanh, Giang Nam, Thanh Liên Tiên Tôn như người khống chế vũ trụ từ thiên ngoại, dùng thiên hạ làm ván cờ, so tài ván cờ hoàn toàn mới.
Trong khi hai người chớp mắt thì vũ trụ thần đạo đã qua mấy vạn năm.
Thanh Liên Tiên Tôn lại đặt cờ xuống, quân cờ biến thành nữ nhân, Tu luyện tiền sử thần đạo chuyển hóa tiên đạo, kết đạo lữ với quân cờ trước, sinh sản sinh sôi. Thời gian trôi qua, rất nhanh phát triển thành đại bộ lạc man hoang.
Giang Nam cũng đặt cờ xuống biến thành nữ nhân thần đạo, kết đạo lữ với quân cờ trước, phát triển thành thần đạo bộ lạc.
Bất giác Giang Nam, Thanh Liên Tiên Tôn đặt mấy chục quân cờ, vũ trụ thần đạo dần phát triển. Càng lúc càng nhiều sinh linh chia hai phái tiên đạo, thần đạo, đối lập với nhau. Các bộ lạc đầy rẫy ngôi sao phân cách cương vực vũ trụ thần đạo, tự chiếm lĩnh động tiên, mạch khoáng linh mạch, chiếm cứ tài nguyên.