Phùng Hoàng cau mày, lạnh giọng nói: “Ý con là muốn ta xin lỗi bọn chúng?”
Phùng Chí Ngạo vội vàng đáp: “Con không có ý này, con có thể ra mặt xoa dịu quan hệ giữa chúng ta và họ”.
Phùng Hoàng cả giận nói: “lm miệng! Muốn để Hoàng tộc họ Phùng chúng ta chủ động cúi đầu với một thứ bỏ đi đã bị đuổi ra khỏi gia tộc, trừ khi ta chết! Chuyện này sau này đừng nhảc lại nữa! Ta sẽ liên lạc với Vũ Hoàng để bày tỏ quyết tâm liên hôn, sau đó chờ Hoàng tộc họ Vũ tới hỏi cưới”.
Nói đoạn, Phùng Hoàng phất tay áo rời đi.
Nhìn bóng lưng nổi giận dùng đùng rời đi của Phùng Hoàng, Phùng Chí Ngạo cau mày. Ông ta biết, thái độ trước đó của Dương Thanh và Mã Siêu đã hoàn toàn chọc giận Phùng Hoàng, nếu như không phải kiêng dè thế lực sau lưng Dương Thanh, e là Phùng Hoàng đã sớm ra tay với Dương Thanh rồi.
Nghĩ tới đây, mặt Phùng Chí Ngạo đầy vẻ lo âu: “Phùng Hoàng thật sự đã mất đi một người bạn hợp tác tốt”.
Không biết vì sao, ông ta lại vô cùng tin tưởng Dương Thanh.
Một thanh niên trọng tình trọng nghĩa, lại có thiên phú võ đạo vô cùng xuất chúng, người có tiền đồ vô lượng như vậy, chỉ cần có thể còn sống, sau này tất sẽ danh chấn thiên hạ.
“Bố, bố tìm con ạ?”
Phùng Chí Ngạo vừa mới trở về chỗ ở, Phùng Giai Di đã tới. Cô ta vấn chưa biết tin Phùng Hoàng quyết định gả cô ta vào Hoàng tộc họ Vũ.
Phùng Chỉ Ngạo chỉ ghế sofa bên cạnh, nói: “Ngồi đi!”
Sau khi Phùng Giai Di ngồi vào chỗ của mình, Phùng Chí Ngạo bỗng lên tiếng: “Con cảm thấy Dương Thanh thế nào?”
Phùng Giai Di hơi sửng sốt, không hiểu vì sao bố mình lại bỗng nhiên hỏi như vậy.
Trong đầu cô ta lập tức hiện ra bóng dáng Dương Thanh, đó là một người đàn ông bằng tuổi cô ta, nhưng đã có thực lực tương đương Siêu Phàm Thất Cảnh.
Còn có dáng vẻ bình tính của Dương Thanh khi hai người ở trong mật thất dưới lòng đất ở trang trại Di Hòa.