Diệp Thành!
Ở Thiên Huyền Môn, lòng phía Đông Hoàng Thái Tâm lập tức lạnh lẽo, bởi vì người bị đánh rơi khỏi hư thiên không phải Thiên Ma Đại Đế mà là Thánh thể Diệp Thành.
Đúng thế, người đó là Diệp Thành, hắn rơi khỏi hư thiên, đập thành một cái vực sâu trên mặt đất.
Ù!
Lục Thiên Đại Kích cũng rơi xuống, cắm thẳng trên đất, trên thân nhuốm máu Thánh và máu Đế, nó đã gãy, trở nên thảm không nỡ nhìn, sấm sét và Thánh quang bên trên cũng đã tối mịt.
Dưới sự chú ý của mọi nguòi, Diệp Thành bò ra khỏi vực sâu.
Giờ đây hắn đã không còn hình người nữa, toàn thân bê bết máu, vô số vết thương, mỗi vết thương đều loé lên u quang màu đen, đó là sát khí và đạo tắc hỗn độn của Thiên Ma Đại Đế, làm tan tinh khí của hắn khiến vết thương chẳng những không lành mà còn có xu hướng khuếch rộng, nền tảng của hắn cũng bị huỷ hoại.
Huyết Tiếp Hạn Giới, trạng thái không chết, không bị thương mà Diệp Thành còn bị đánh thành ra thế này, có thể thấy trận chiến với Đại Đế bi thảm như thế nào.
Thiên Ma Đại Đế hiện thân, đứng trên hư thiên Cửu Tiêu, ngạo nghễ nhìn xuống thế gian.
Ông ta cũng không khá hơn là bao, khắp người cũng toàn là máu, vô số vết thương, thân thể Đại Đế bị Diệp Thành đánh gần như tàn phế, binh tướng Thiên Ma nhìn thấy mà hết hồn, đó là Đại Đế chí cao vô thượng trong lòng chúng!
Kiến hôi!
Giọng Thiên Ma Đại Đế lạnh lùng mà uy nghiêm, giống như sấm sét khoáng thế, vang vọng vô hạn giữa đất trời.
Diệp Thành lảo đảo, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu nhìn lên hư thiên, nhìn thanh sát kiếm đen kịt trong tay Thiên Ma Đại Đế.
Đó là một loại đế khí, là cực đạo đế binh của Thiên Ma Đại Đế, sức chiến đấu của hắn với Thiên Ma Đế ngang nhau, sở dĩ thảm bại là vì đế binh trong tay ông ta có uy lực huỷ thiên diệt địa.
“Cho ta một đế binh, ai có thể cho ta một đế binh có thể đấu lại được đế binh của Đại Đế?!”, tuy Diệp Thành không lên tiếng nhưng trong lòng hắn đã thét gào. Hắn cần cực đạo đế binh có thể chống lại đế khí của Thiên Ma Đế, chỉ khi cầm cực đạo đế binh trong tay mới có thể giết được ông ta.