Vì bảo vệ Giang Tuyết tỷ tỷ Giang Nam có thể chém giết cùng quần hùng chư thiên vạn giới. Vì bảo vệ thần giới, chúng sinh vạn giới, Giang Nam lần lượt chiến đấu đẫm máu, thậm chí dùng hết âm mưu quỷ kế, rốt cuộc lên ngôi đế, thống nhất chư thiên, vạn giới.
Vì bảo vệ thê tử, nhi tử, Giang Nam nuốt sáu vũ trụ khác, tự mình gánh tiếng xấu chư thần hoàng hôn kiếp phản bội thần đạo.
Đến Tiên giới, đối diện dòng nước lũ đại thế nghiền áp, Giang Nam lại vác gánh nặng bảo vệ Tiên giới tiên đạo.
Mọi điều Giang Nam làm rất ít vì bản thân, hắn toàn vì người bên cạnh, vì che chở. Đây là trách nhiệm, là trách nhiệm làm phụ thân người ta, làm phu quân người ta, làm đế vạn linh, vì nguyên tắc của bản thân.
Trách nhiệm hóa thành gánh nặng gánh trên vai, đầu đội trời chân đạp đất, đằng trước là con đường gập ghềnh khó đi. Giang Nam dốc sức vác gánh nặng đi tới.
Đạo tâm Giang Nam thấu suốt, có niềm tin tràn ngập lồng ngực. Đó là một mình gánh trách nhiệm, bảo vệ bạn bà người thân, dưới vạt áo đế che chở sinh linh, kiến tịch diệt kiếp không thể tiêu trừ.
Linh quang trên đầu Giang Nam ngày càng nhiều hơn, thần vực treo cao càng lúc càng rõ ràng. Cố chấp, chấp niệm xen lẫn đạo tâm bất diệt, đại đạo bất diệt biến thành tiên thiên bất diệt linh quang riêng của Giang Nam.
Trường đao linh quang của Tiên Đế chém xuống, đứng trên thần vực, thần vực bị chém rách rồi khép lại. Bất diệt đạo âm phóng lên cao, chấn động, lảnh lót, rung động hồn người.
Trường đao linh quang liên tục chém xuống, tiên thiên bất diệt linh quang trên đầu Giang Nam biến thành thần vực cũng càng rõ ràng, rốt cuộc khi bất diệ đạo âm đậm đặc nhất thì hoàn toàn biến đổi.
Đây là một tòa Lô Bồng, vẫn là một góc trời, lơ lửng cách đỉnh đầu Giang Nam một trượng. Dưới Lô Bồng treo chuông lớn, cái trống to đơn giản đứng thẳng trước Lô Bồng. Trong bồng bày lư hương, bồ đoàn đặt trước lồ. Trên bồ đoàn có thần yêu đạo tay nâng linh tháp, trong góc có đỉnh vuông.
Tiên thiên bất diệt linh quang của Giang Nam biến thành Lô Bồng che chở.
Tiên Đế thu linh quang, ngồi xếp bằng. Giang Nam cũng ngồi khoanh chân, hai người im lặng đối diện nhau. Khánh vân trên đầu Tiên Đế phát ra tiếng chuông lảnh lót, gõ đạo diệu vô tận, thời gian tiên đạo vô tận, hư vô mờ mịt. Thời gian trôi qua, mọi thứ di chuyển chỉ có tiên đạo vĩnh tồn.
Lô Bồng trên đầu Giang Nam bao phủ sau lưng, bên dưới treo chuông lớn ngân vang. Thời gian ầm ĩ như sông chảy xiết gột rửa tất cả nhưng không thể cuốn trôi mọi thứ Lô Bồng che chở bên trong.
Khánh âm vang, lại có một loại đạo âm bât diệt phát ra, xa xôi như từ thiên ngoại thiên truyền đến, ý cảnh xa vời. Như có một người ngồi trên khánh vân xem thương hải tang điền, hồng trần quấy rầy nhưng không thể lay động đạo tâm, vĩnh hằng không phá.
Đằng trước Lô Bồng vang tiếng trống kêu thùng thùng, thanh âm sát phạt nổi lên như chiến trường trong hồng trần, chiến đấu vì lý tưởng niềm tin.
Hai người ngồi yên, đạo âm bất diệt va chạm, lý niệm xung đột tranh đấu. Các loại đạo âm giao thác công phạt như có trận chiến vô hình.
Tiên Đế đột nhiên thu về khánh vân trên đầu.
– Đế Giang đạo hữu, qua năm trăm năm rồi, ngươi nên đi.
Tiên Đế đứng dậy nói:
– Ngươi đã qua cửa, ải tiếp theo vẫn là Thanh Liên đạo huynh. Ta không biết hắn sẽ làm khó dễ đạo hữu như thế nào, nhưng chắc hắn sẽ không để ngươi được ích lợi gì.
Giang Nam thu về yêu đạo Đại La Thiên, lòng rung động hét thất thanh:
– Năm trăm năm? Sao mau vậy?
– Giao lưu đại đạo, năm trăm năm đã là ngắn.
Tiên Đế bình tĩnh nói:
– Thời gian đối với tồn tại như hai ta chỉ là một chớp mắt, thoáng chốc phàm nhân sinh sản không biết bao nhiêu đời. Ví dụ Đế Giang đạo hữu muốn che chở một phàm nhân, có lẽ ngươi chớp mắt một cái phàm nhân đã sinh sản không biết bao nhiêu đời.
– Ví dụ đạo hữu muốn che chở một phàm nhân, có lẽ ngươi chớp mắt một cái phàm nhân kia đã mất trăm ngàn năm, hậu đại sinh sản thành đại tộc. Người đạo hữu che chở nhân ở đâu? Có ý nghĩa gì? Đạo hữu không níu giữ thời gian được, dù có thể thì trong Lô Bồng đó có thể che chở bao nhiêu người?