Đây là một trận đánh vô song, một bên là Đại Đế với đế thuật vô hạn, một bên là Thánh thể đại thành với ý chí chiến đấu bất tận, mỗi lần va chạm đều như ngày tận thế, mỗi lần va chạm đều có máu tươi bắn khắp hư thiên, Thiên Ma Đế tắm máu Thánh, Diệp Thành cũng tắm máu Đế.
Đám Thiên Ma giật mình!
Phía Đông Hoàng Thái Tâm cũng giật mình!
Sức chiến đấu của Diệp Thành vượt xa tưởng tượng của họ, một nửa Hoang Cổ Thánh Thể mà lại có thể không phân thắng bại với Đại Đế không thiếu sót, dù trận chiến này thắng hay thua, chiến tích của hắn đều đứng sau Đế Hoang.
Đánh nhau với Đại Đế là vinh dự nhường nào?
Trong trận chiến này, tuy Diệp Thành rơi vào thế bất lợi nhưng lại là một sự may mắn nghịch thiên, vì trong trận đại chiến này hắn được tiếp xúc với đạo tắc và cảm ngộ mà ở Đại Sở không bao giờ có thể gặp được.
Thiên Ma Đại Đế giống như đá mài dao của hắn, mài khối sắt gỉ là hắn thành thần kiếm vô song.
Tâm cảnh của Diệp Thành thăng hoa, có vài lúc hắn cảm thấy mình đã bước đi trên đại đạo, trạng thái thoáng qua đó bộc phát sức chiến đấu khiến Thiên Ma Đại Đế phải dè chừng.
Đùng! Đoàng!
Sau hai tiếng nổ kinh thế, ma thổ Cửu U của Thiên Ma Đại Đế nổ tung, tiên cảnh Cửu Tiêu của Diệp Thành cũng sụp đổ.
Chiến!
Khí huyết của Diệp Thành ngút ngàn, hắn hoá thành một con rồng vàng bay thẳng về phía Thiên Ma Đại Đế.
Vẻ mặt Thiên Ma Đại Đế lạnh như băng, sát khí vô hạn, ông ta bước ra một bước, hoá thành một con rồng đen khổng lồ.