– Ta không phải là vật gì, là người! Mà ngươi, đường đường là một đại nam nhân lại đi bắt nạt một nữ nhân, lại còn lý lẽ hùng hồn như vậy. Công khai nói ra chuyện ép duyên như vậy không phải là không biết xấu hổ thì là gì chứ?
Người khác sợ hắn thế nhưng Tĩnh Tâm lại không sợ.
Một tên bán bộ Chúa Tể mà thôi, nàng tiện tay là có thể bóp chết, cũng không tính là cái gì.
– Người này điên rồi sao?
– Dám nói như vậy với Sâm Tùng đại nhân?
– Chẳng lẽ nàng ta không nhìn ra thực lực của Sâm Tùng đại nhân hay sao?
…
Tất cả mọi người trước đó cười nhạo Quý Linh đều trợn to mắt, không thể tin được những điều mà hai lỗ tai mình nghe được.
Thiên tài từ Tiểu thế giới tới, đột nhiên nhìn thấy nhiều cường giả như vậy, trên cơ bản đều bị dọa cho ngay cả thở mạnh cũng không dám, còn không dám lớn tiếng. Mà lúc này người này lại dám nói thẳng Sâm Tùng là thứ gì… Chẳng lẽ người này điên rồi sao?
Ừng ực! Ừng ực!
Tất cả mọi người đều nuốt nước miếng một cái, đồng loạt nhìn qua. Cả đám không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Vị Sâm Tùng này từ hành động tới lời nói đã thấy hắn không phải là người dễ chọc. Ban đầu từng có một vị đội trưởng khiêu khích hắn, đã bị hắn đánh chết ở trước mặt mọi người. Bây giờ một thiên tài từ tiểu thế giới đi ra lại dám nói chuyện như vậy với hắn. Làm như vậy không thể nghi ngờ là tự mình tìm chết.
– Rất tốt, rất tốt! Quý Linh, ta thấy bây giờ ngươi càng ngày càng không có quy củ!
Thấy vẻ mặt của mọi người, Sâm Tùng sao lại không biết trong lòng bọn họ đang nghĩ gì chứ? Sắc mặt hắn lập tức xanh mét, vẻ mặt vô cùng âm trầm.
– Ta…
Quý Linh sợ hết hồn, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Thấy bộ dáng của nàng như vậy, Sâm Tùng hừ lạnh một tiếng. Lại lần nữa nhìn về phía Tĩnh Tâm:
– Ta không quan tâm ngươi là thiên tài của cái tiểu thế giới nào. Một khi đến nơi này, sẽ phải nằm như chó vậy. Khi thấy cường giả phải học cúp cái đuôi lại. Dám nói nhảm với ta, ta sẽ khiến cho ngươi lập tức biết rõ. Ngươi ở thế giới của ngươi là siêu cấp thiên tài, thế nhưng ở chỗ này, ngay cả phân chó cũng không bằng!
Thanh âm giống như gió thu, thổi cho người ta cảm thấy lạnh lẽo từ sâu trong xương tủy.
– Thực lực của chúng ta mặc dù không cao, thế nhưng ở chỗ này không phải ngươi cũng không sai biệt lắm với phân chó hay sao? Ở trước mắt thống lĩnh cũng như con chó vậy, có gì hay ho chứ?
Lời nói của Tĩnh Tâm không nhường,ppkt chút nào.
Nói đùa sao, ta không bằng phân chó thì ngươi là thứ gì chứ? Một tiểu tiểu đội trưởng mà thôi, quả thực coi mình là đại nhân vật a!
Nghe nàng nói như vậy, Nhiếp Vân khẽ mỉm cười.
Hắn không nghĩ tới Tĩnh Tâm lại còn có loại bản lĩnh này, lúc nói chuyện lời nói lại sắc bén như vậy.
Nếu đã ngụy trang thiên tài, như vậy cũng nên có ngạo khí của thiên tài, bị người bắt nạt như tôn tử mà một câu cũng không dám nói. Có lẽ sau này cũng không có thành tựu gì lớn.
Chính vì vậy, Nhiếp Vân cũng không ngăn cản, mặc cho nàng tự do phát huy bản lĩnh.
– Ngươi…
Không nghĩ tới tiểu cô nương tuổi nhìn qua không lớn này lại có miệng lưỡi lợi hại như vậy. Đối với sự uy hiếp của hắn lại không có chút sợ hãi nào. Thân thể Sâm Tùng run run, một cỗ khí tức khổng lồ chợt từ bên trong cơ của hắn tuôn ra ngoài.
Thân là đội trưởng thuộc hạ của Yến Huy Đại thống lĩnh, vô luận hắn đi tới đâu cũng đều là tồn tại được người ta chú ý. Đây là lần đầu tiên hắn phải chịu loại khiêu khích này.
Bàn tay giương lên, một đạo lực lượng khổng lồ tuôn ra, giống như cuồng phong bạo vũ hàng lâm. Đám người vốn xem náo nhiệt chung quanh đồng thời bị dọa sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, sợ trở thành người vô tội bị vạ lây.