“Đế Hoang”, Diệp Thành không phản bác, cũng không định phản bác, chỉ nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.
Đế Hoang!
Nghe thấy cái tên này, Thiên Ma Đại Đế hơi nheo mắt, dường như biết Diệp Thành nói ra tên người này là có ý gì.
Đế Hoang là Thánh thể mạnh nhất mà cả Chư Thiên Vạn Vực công nhận, khi xưa để bảo vệ Nguyệt Thương trở thành Hoàng Đế, một mình ông chống lại năm vị Đại Đế của Thiên Ma Vực, đó là một thần thoại đến giờ vẫn được người đời ca tụng, chiến tích của ông đến giờ vẫn chưa có ai vượt qua được.
Với Thiên Ma Vực mà nói, đó là một quá khứ nhục nhã, năm vị Đại Đế bị chặn trước Chư Thiên Môn, điều nực cười là, người chặn bọn họ cũng chỉ là một Hoang Cổ Thánh Thể đại thành.
“Tiền bối Đế Hoang một mình chiến đấu với năm Đại Đế, hậu thế Diệp Thành đấu với một mình ông là đủ rồi”, Diệp Thành nhìn thẳng vào Thiên Ma Đại Đế, bây giờ hắn cũng đã có tư cách nhìn thẳng vào Thiên Ma Đế.
“Được, được lắm”, Thiên Ma Đại Đế bật cười, đột ngột ra tay, một chưởng giáng về phía Diệp Thành mang theo uy lực diệt thế, những nơi nó đi qua, mọi thứ đều hoá thành tro tàn, hư thiên thoáng chốc sụp đổ.
“Đây không phải trận chiến túc mệnh giữa Thánh thể và Đại Đế, mà là mối thù hận giữa Đại Sở với Thiên Ma Vực”, Diệp Thành bay ngược lên trời, vung chiến kích ra.
“Món nợ máu của chín mươi triệu linh hồn anh hùng của vùng đất này, để Diệp Thành đến đòi”, Diệp Thành vung kích quét ra một dải ngân hà.
Dưới sự chú ý của mọi người, đại ấn che trời của Thiên Ma Đế va vào dải ngân hà do đại kích của Diệp Thành quét ra.
Ngay tức khắc, đất trời rung chuyển, núi non sụp đổ, Diệp Thành bị đẩy lùi, khoé miệng rỉ máu, nhưng lòng bàn tay của Thiên Ma Đại Đế cũng bị cứa ra một vết máu, nhìn như va chạm đơn giản nhưng lại chứa đựng trăm nghìn thần thông biến hoá.
Chiến!