Thấy vậy Vân Yến không khỏi cau mày, cô mau chóng đi đến gần Khải Đồ.
Bóng đen vô tình che mất phần ánh sáng chiếu vào người hòa thượng, lúc này Khải Đồ mới nhận ra mà dời sự chú ý của mình khỏi bầy vịt, đưa tầm mắt hướng về phía cô.
Ánh mắt của Khải Đồ thoạt nhìn trông vô cùng thâm tình, nhưng khi nhìn rõ thì rất dễ nhận ra đó là một khoảng không lạnh nhạt vô dục vô cầu.
“Ngươi không muốn đi nữa à?”
Ngữ khí của Vân Yến đã có phần mất kiên nhẫn, hiển nhiên là cô không muốn Khải Đồ phí thời gian vào mấy việc vô bổ này.
Sắc mặt Khải Đồ có vài phần tái nhợt, hắn nhìn cô, mỉm cười đáp: “Vân thí chủ, tuy thời gian hữu hạn nhưng đã gặp nhau là duyên, thí chủ có thể cho ta xem đàn vịt một chút sao?”
Vân Yến hơi nheo mắt, nghi hoặc nhìn từ đầu đến chân hắn.
Sau khi nhìn xong, cô ngay lập tức nhận ra điều không hợp lý.
Vân Yến bước thêm một bước để gần Khải Đồ hơn, hắn vậy mà phản ứng rất nhanh, lùi lại một bước, ý cười trên môi hắn lại vơi bớt mấy phần.
Nhìn vài giọt máu còn vươn trên mặt đất nơi Khải Đồ đứng lúc nãy, Vân Yến lại nhìn về phía chân hắn.
Sau đó cô liền thu lại ánh mắt, khẳng định một câu: “Ngươi lại bị thương.”
Khải Đồ không đáp chỉ nghiêng đầu nhìn cô, một lúc sau hắn mới khẽ nói.
“Tiểu tăng bị thương thì thí chủ sẽ lo lắng sao?”
Lo lắng?
Thì ra là muốn được người khác chú ý nha.
Vẻ mặt Vân Yến như vừa được bừng tỉnh, thâm ý nhìn Khải Đồ.
Tính ra Khải Đồ cũng chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, đây là độ tuổi chưa trưởng thành hẳn. Vì vậy nên hắn mới thích chiến tranh lạnh để thu hút sự chú ý của cô đi?
Hiểu rồi.
Nói về diễn xuất, bà đây tự tin dành mười tỷ giải ảnh hậu trong tay.
“Tất nhiên ta sẽ lo lắng.” Vân Yến nghiêm túc đáp, mày đẹp hơi nhíu lại, “Cho dù ngươi rơi mất một sợi lông, ta cũng sẽ lo lắng.”
Khải Đồ: “…”
A, quả nhiên là không lo gì cho hắn.
Nhìn xem, ánh mắt của cô vừa lạnh nhạt lại vừa tùy ý, có chỗ nào là quan tâm hắn hay không?
Sắc mặt Khải Đồ bây giờ lạnh như băng, không giấu nổi được hụt hẫng trong ánh mắt.
“Tiểu tăng không có việc gì, chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Vân Yến lập tức cảm thấy vô ngữ, thiếu niên, ngươi sao lại thích chiến tranh lạnh như vậy hả?
Không thấy thành ý của ta sao?
Thành ý rõ như vậy mà không thấy sao?
“Dù ngươi cảm thấy ổn nhưng ngươi đi rất chậm, ta không thể để tốn thêm thời gian.” Vân Yến khoanh tay, không kiên nhẫn nói.
“Tiểu tăng sẽ không sao.” Khải Đồ trấn định đáp.
Vân Yến liếc Khải Đồ một cái sau đó nhún vai, “Thôi vậy, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây.”
Thông báo cho Khải Đồ xong, Vân Yến liền nhanh tay bày ra một túp lều đơn giản, sau đó nhảy lên Tinh Tú đi tìm thôn làng nào đó gần đây để mua thức ăn cho hắn.
Khải Đồ vì bị thương cũng không có đi với cô, hắn điềm đạm ngồi im một chỗ nhìn ngọn lửa mà mình vừa mới đốt được.
Đôi mắt hắn tinh triệt lại ánh lên hình ảnh lấp lóe của lửa khiến cho người hắn tăng thêm một phần cao khiết.
Khải Đồ chậm rãi cởi giày, sau đó dứt khoát rút mấy mảnh thủy tinh trong lòng bàn chân mình rồi nhẹ nhàng chạm vào nó, miệng khẽ niệm phật chú.
Ngay lập tức bằng mắt thường có thể thấy được có một ánh sáng vàng kim bao bọc cả người Khải Đồ, ấm áp và dễ chịu chầm chậm len lỏi trong vào vết thương của hắn.
Khi miệng vết thương đã khép lại, Khải Đồ liền ngưng đọc phật chú, ánh sáng kia cũng biến mất theo.
Vân Yến đi mua cũng không quá lâu, chủ yếu cô còn phải liên lạc với Nguyệt Phong cho nên khi về thì trời đã tối.
Lúc cô đi thì trời còn khá sáng, còn bây giờ thì trời đã tối đen.
Vừa nghe lời thét gào của 333, Vân Yến vừa nhàn nhã khoanh tay đi về.
Mấy tiếng thét của 333 thật ra rất thú vị, nghe nhiều cô liền thấy quen.
Vân Yến còn đang tìm kiếm Khải Đồ thì liền chú ý đến ngọn lửa cháy rực giữa rừng, thấy vậy cô liền hạ kiếm xuống đó.
Bóng người đang nhìn ngọn lửa kia chợt quay đầu lại nhìn Vân Yến, có lẽ là vì động tĩnh của cô khá lớn.
Vân Yến khẽ mỉm cười, tay như thường lệ ném bịch bánh bao chay và nước vào người Khải Đồ.
Khải Đồ nhanh chóng chụp lấy, sau đó nhìn cô tựa như muốn hỏi cô vì sao không ngồi xuống.
Không để cho hắn chờ lâu, cô liền lên tiếng.
“Hần đây có một thôn làng sắp tổ chức lễ hội đấy.” Vân Yến bày ra một bộ dạng vô cùng hứng thú, cô gợi lên khóe môi, che giấu phần xảo quyệt trong mắt, “Ta sẽ đi đến đó chơi một chút, ngươi đi không?”
Nhắc đến lễ hội, Khải Đồ liền trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau mới điềm đạm trả lời: “Nếu thí chủ đã hứng thú như thế thì đi thôi.”
“Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, mai sẽ đến đó.” Vân Yến phất phất tay, tùy ý nói một câu sau đó lại nhảy lên Tinh Tú chuẩn bị đi dạo phố đêm.
Khải Đồ gật nhẹ đầu, sau đó liền tiếp tục ngồi ngắm lửa.
Việc Vân Yến đi dạo mỗi đêm đã là một thói quen của cô cho nên Khải Đồ không thấy lạ nữa.
Không gian lại trở về thanh tĩnh, ông trăng tròn như chiếc đĩa, dịu dàng tỏa ánh sáng nhu hòa xuống cả khu rừng nọ như đang tìm kiếm bóng hình của một ai đó.
Gió đêm mang theo hơi lạnh khẽ lướt qua sườn mặt tuấn tú của Khải Đồ, ánh trăng vô tình trượt trên môi mỏng của hắn làm lộ ra nụ cười nhàn nhạt lại ôn nhu.
Đêm nay là một đêm khá lạnh.