Khúc Yên trả lời:”Đã hiểu.”
Sau đó cũng không thấy cô nhắn gì liên quan đến anh, không còn bất kì lời hỏi thăm dặn dò nào. Giống như thật sự chỉ muốn cùng anh nhắn về hẹn giờ gặp mặt.
Mấy ngày sau cô có đến Trung Tâm Mua Sắm chọn một kiểu quần áo phong cách ngọt ngào lại kín đáo, vừa nhìn thì cô đã liền ưng mà đem ra thanh toán.
Tối hôm hẹn, 7h30 Khúc Yên sửa soạn xong định lái xe của mình ra đến điểm hẹn, nào ngờ cô còn vừa xuống nhà thì đã thấy Thẩm Tây Thừa ngồi dưới phòng khách đợi cô.
Mấy hôm nay Ôn Thành Uy phải ra nước ngoài công tác, phòng khách chỉ có mỗi mình anh.
Nhìn thấy người đàn ông toàn thân mặc âu phục đen, gương mặt đẹp trai đang yên tĩnh ngồi trên ghế sofa, hơi thở vừa bình ổn lại vừa phong độ ngút trời, sườn mặt đẹp đẽ cũng đặc biệt trở nên cuốn hút. Chỉ mới gần một tuần không gặp thế nhưng hiện gì ánh mắt cô nhìn anh có chút thay đổi.
Sự lạnh nhạt trong mắt rất nhanh đã thay đổi, biến thành bộ dạng tươi cười như trước mà bước xuống.
Khi anh ngẩng đầu liếc nhìn thì cô liền nở nụ cười ấm áp, sau đó tiến về phía anh. Có chút ngạc nhiên hỏi:”Sao lại ở đây.”
Thẩm Tây Thừa liếc nhìn Khúc Yên, đôi mắt sâu thẳm của anh dừng lại trên bộ đồ cô đang mặc, cô mặc một chiếc áo sơ mi cổ chữ V và quần ống xuông rất kín đáo màu da, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền bằng vàng, chiếc mái trước trán có lẽ vì đã ra dài mà cô đã vén sang hai bên, tóc phía sau cũng búi gọn gàng ở sau gáy, có vài lọn tóc được thả xuống một cách tự nhiên, mong manh, mềm mại, ngọt ngào lại thêm nét quyến rũ chết người.
Cô nhóc ấy..chỉ mới mười bảy tuổi thôi nhưng đã dậy thì thành công đến như thế. Không thể tưởng tượng sau này dáng vẻ của cô sẽ còn đẹp động lòng người thế nào.
Anh dù biết cô rất xinh đẹp nhưng mỗi lần đi chơi cùng nhau anh vẫn không thôi ngắm nhìn lâu hơn một chút. Anh trầm giọng đáp:”Vừa xong cuộc họp cuối cùng, đến đón em.”
”À, vậy anh vẫn chưa được nghỉ ngơi à?”
Thẩm Tây Thừa đứng dậy, vươn tay lên muốn ôm cô vào lòng. Bỗng Khúc Yên lùi về sau vài bước, nhìn anh mỉm cười:”Không được ôm nha, trong nhà còn có người.”
Anh lẵng lặng nhìn cô, không xem lời cô nói là sự thật. Giờ trong phòng khách làm gì còn ai, tất cả đều ra phía sau nhà mà ăn uống hết rồi mà, trong đôi con ngươi sâu như mực ấy nhìn cô như muốn đọc được nhung gì cô đang có suy nghĩ:”Còn giận anh sao?”
Khúc Yên mở sáng màn hình xem giờ, cười nhạt lắc đầu:”Không có, cảm thấy giận hay không giận cũng không còn quan trọng nữa.”