“Đại sư huynh, ngươi im ngay cho ta!” Tư Không Thiên Lạc tiện tay vớ một viên đá ném tới.
Đường Liên dù sao cũng xuất thân Đường môn, ám khí như vậy làm sao đánh trúng được hắn. Hắn nhấc chân đá một hòn đá trên bãi cất lên, va vào hòn đá ném tới, vỡ thành hai nửa. Hắn cười một tiếng: “Thiên Lạc sư muội, ta đang kể chuyện mà.”
Mộc Xuân Phong lắc đầu: “Chuyện này đúng là buồn nôn.”
Lôi Vô Kiệt nuốt một ngụm nước miếng: “Đại sư huynh, ngươi thật độc ác.”
Ngay cả Tiêu Sắt đứng cách đó không xa cũng hừ lạnh một tiếng.
Đường Liên lúng túng gãi đầu một cái: “Thật ra ta cũng không dám ăn.”
Nhưng những người khác không buồn để ý tới hắn, mặt ai cũng lộ rõ vẻ không tin. Dù sao Đường Liên nói quá sống động, ngay cả những thủy thủ ở bên cạnh cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía hắn. May là lúc này hai tên xà thủ mang một sọt xác rắn tới, hóa giải bầu không khí lúng túng này.
Đường Liên nhận sọt Kim Tuyến xà kia thở dài: “Nếu có gà mẹ thì tốt.”
Lôi Vô Kiệt nhướn mày: “Sư huynh quả đúng là đồng đạo.”
“Đây là điển cố gì?” Mộc Xuân Phong tuy đọc nhiều sách nhưng chắc hẳn trong đó không có công thức nấu ăn.
Món này tên là Long Phượng bảo, một con gà đi cộng ba con rắn, hầm cùng nhau, ăn rất ngon.” Lôi Vô Kiệt liếm môi.
“Trên thuyền có nuôi gà, lấy mấy con xuống.” Mộc Xuân Phong nói với một thủy thủ.
“Trên thuyền còn nuôi gà à?” Lôi Vô Kiệt ngây ra hỏi.
Cuối cùng Mộc Xuân Phong cũng có cơ hội khoe khoang, hắn ho khan một tiếng, đang định nói lại bị một giọng lười biếng cắt đứt: “Trên thuyền nếu chỉ ăn thịt cá, các thủy thủ sẽ sinh bệnh sốt rét, mưng mủ, cho nên phải nuôi một ít gà vịt.”
“Không chỉ có gà vịt, trên thuyền của ta còn có một con heo đấy.” Mộc Xuân Phong bổ sung.
“Làm phiền Mộc huynh chuẩn bị cho ta chút thịt cá là được, không cần canh rắn đâu.” Tiêu Sắt nói tiếp.
Tư Không Thiên Lạc vui mừng: “Tiêu Sắt, ngươi cũng không ăn cái thứ đáng ghét đó à?”
Tiêu Sắt lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Bây giờ ta không ăn thịt rắn được, sẽ chết.”
Tư Không Thiên Lạc thầm căng thẳng, cô cảm thấy gần đây Tiêu Sắt càng lúc càng ít nói, cảm giác đó khiến cô rất bất an.
Màn đêm từ từ hạ xuống.
Lôi Đường Liên và Lôi Vô Kiệt lấy mười mấy cái nồi lớn nấu hơn hai trăm con Kim Tuyến xà mà bọn họ bắt được ban ngày. Hương thơm tỏa ra, ngay cả Tư Không Thiên Lạc cũng không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
“Hương vị của thịt rắn thật sự không tệ, đừng sợ, nếm thử đi.” Tiêu Sắt nhẹ nhàng nói.
Tư Không Thiên Lạc lại lắc đầu: “Ta không ăn đâu.”
Tiêu Sắt cười, uống một ngụm.
Mọi người vừa uống rượu cười đùa vừa ăn thịt rắn.
Tiêu Sắt và Tư Không Thiên Lạc ngồi bên nhìn bọn họ, có vẻ hơi cô đơn.
Tư Không Thiên Lạc chỉ thấy ảo não, trong đầu thầm nghĩ rõ ràng mình cảm nhận được sa sút trong lòng Tiêu Sắt, sao bọn Đường Liên và Lôi Vô Kiệt lại như không thấy, vẫn đứng đó làm đầu bếp vậy?
Nhưng lúc này, Lôi Vô Kiệt đột nhiên uống một ngụm rượu, vung ống tay áo. Thanh Tâm kiếm lập tức rời vỏ, hạ xuống tay hắn.
Tiếng hoan hô vang đội.
Lôi Vô Kiệt vung kiếm, phất tay áo, y phục đỏ rực múa lượn.
Chính là Nhược Y Kiếm Vũ tại Tuyết Nguyệt thành ngày trước.
Đường Liên mỉm cười, cầm một bình rượu ném lên trời.
Lôi Vô Kiệt tung người nhảy lên, tiếp lấy bình rượu, hạ xuống trước mặt Tiêu Sắt.
Hắn đưa bình rượu cho Tiêu Sắt.
“Uống nước làm gì, uống rượu.”
“Ngươi yên tâm, có chúng ta ở đây, sẽ không để ngươi chết đâu.”