“Cái gì?”, Gia Khánh chụp lấy đôi vai của Thanh Lâm bấu chặt đến nổi mười đầu ngón tay của y khiến vai Thanh Lâm chảy máu, y nói gần như không hề cử động môi:
“Thanh Trì Minh Nghĩa, đệ chắc chứ?”
Thanh Trì Minh Nghĩa lập tức gật đầu, giọng chắc chắn:
“Chưa hết đâu, thằng bé Nhất Uy hay đi bên cạnh cô bé đó là đứa con của Kim Quy và một phượng hoàng tinh. Thằng bé cũng là một con lai.”
Minh Nghĩa cảm thấy buồn cười. Gã chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Gia Khánh. Rõ ràng tin tức mà gã vừa tiết lộ kinh hãi đến độ khiến y đực mặt ra như thế, chưa muốn tin vào sự thật.
Minh Nghĩa không muốn Gia Khánh chết vì sốc. Gã đành lên tiếng giải thích:
“Ký ức của thằng bé Thanh Lâm này bị ép buộc phải quên đi. Nhưng thần lực của đệ đã phá vỡ phong ấn.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, Gia Khánh đã tin những gì Thanh Lâm nói. Y hơi choáng một chút. Và rồi y chợt nhận ra một chuyện, y buộc miệng:
“Huyết Yêu không thành lập đội quân cho chính mình. Đệ ấy đang bảo vệ cho họ. Đệ ấy sợ thân phận họ bị bại lộ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Thanh Lâm đắc ý cười:
“Đệ rất muốn xem tên ấy gặp phiền phức. Huynh nghĩ xem nếu chuyện này bại lộ, Huyết Yêu đó sẽ ra sao hả?”
Thanh Lâm tựa đầu lên vai Gia Khánh đùa cợt:
“Huynh không phải là thần phán xét hay sao? Chờ đến khi Mạnh Quân bị tiêu diệt, huynh phải hành động ngay đấy nhé. Đệ bật mí bí mật này cho huynh cũng vì muốn huynh phán tội Huyết Yêu thật nặng đấy.”
Gia Khánh mạnh tay hất cái đầu Thanh Lâm ra một bên. Y cau mày:
“Sao mà đệ ghét Huyết Yêu dữ vậy?”
“Huynh không ghét hắn sao? Vậy là huynh chưa thấy bộ dáng làm bộ làm tịch, ngạo mạn của hắn rồi.”
Gia Khánh lắc đầu ngao ngán. Y bay đi trước, Thanh Lâm nối gót bay theo sau. Cả hai không nói nữa mà cùng bay đến dãy núi cao.
Gia Khánh rất buồn phiền. Y đã hứa với Huyết Yêu sẽ không để lộ hành tung của hắn. Y càng không muốn Trúc Chi bị phán tội chết, dù sao y cũng nợ người ra ân tình. Y biết rằng một khi thân phận cô bị bại lộ, cô không còn đường nào sống nữa. Huống hồ cô không những là con gái của Quỷ vương, mà còn mang trong mình dòng máu lai cực kỳ nguy hiểm. Thiên giới nhất định sẽ không tha cho cô lẫn Nhất Uy. Y phải làm sao mới thỏa đáng đây.
Mạnh Quân vừa dứt Vọng Âm, cả ngàn âm binh, tinh binh, đủ mọi sinh vật xuất hiện xung quanh gã. Chúng quỳ gối xuống đất, chờ đợi hiệu lệnh từ phía gã. Rõ ràng chúng đã chờ ngày này quá lâu, cái ngày gã tái xuất và chúng được một lần nữa chiến đấu bên cạnh vị chủ nhân này.
Vọng Âm của gã vẫn uy phong như xưa. Gã tự hào mà nói rằng trên thế gian này không còn ai sở hữu được Vọng Âm giống gã. Gã sẽ một lần nữa tạo sóng gió khắp nơi, chiếm lấy Tam giới. Khi gã đã trở thành chủ nhân Thiên giới rồi, gã sẽ cho gọi thần giữ của, thần phán xét và tất cả những ai gã cần, gã sẽ tự tay hiến tế chúng và triệu hồi Quỷ vương. Lúc ấy, gã sẽ bắt Quỷ vương chết trước mặt gã một vạn lần mới trả được nổi nhục nhã mà đời trước của Quỷ vương gây ra.
Thanh Băng rất hả hê, cuối cùng ngày này cũng đến. Y sẽ cùng Mạnh Quân gieo rắc dịch bệnh khắp nơi một lần nữa, y sẽ khiến nhân gian chìm vào bóng tối. Y nói:
“Đã đến lúc xuống trần gian vui đùa một chút rồi.”
Mạnh Quân phất tay cho y lui ra:
“Thích làm gì thì làm cái đấy đi. Càng náo nhiệt càng tốt.”
“Tuân lệnh.”, Thanh Băng vui vẻ đáp rồi biến mất. Những người còn lại đoán được y sẽ đi đâu.
Lúc này, nam thanh niên đã cho Mạnh Quân mượn xác đã tỉnh lại. Nó nói to:
“Mạnh Quân, còn phần thưởng của ta.”
Mạnh Quân chạm tay vào đỉnh đầu của nam thanh niên. Gã truyền một chút tinh lực của mình cho nó. Nam thanh niên này có tính cách giống gã, một tên có tham vọng lớn. Gã nhất định sẽ giữ lại bên cạnh canh chừng, hoặc gã phải giết chết nó trước khi nó soán ngôi chính mình.
Mạnh Quân nói, giọng nói có một chút khen ngợi:
“Phần thưởng mà ta trao cho ngươi nhất định sẽ khiến ngươi hài lòng. Ta muốn ngươi đem đầu phượng hoàng về đây cho ta. Ả ta nhiều lần khiến ta phát điên lắm rồi.”
Nam thanh niên gật đầu, trông mong nhiều thứ hơn. Việc lấy đầu Trúc Chi luôn nằm sẵn trong đầu nó. Nó chỉ chờ thời cơ đến mà thôi. Nó đứng dậy, tận hưởng luồng sinh khí đang chạy khắp nơi trong cơ thể chính mình. Nó kéo môi cười, trong tay cầm mũi tên màu bạc của Trúc Chi bẻ làm đôi. Nó nhanh chóng biến mất. Chỉ vài phút sau, nó đã đứng trước cửa nhà Trúc Chi.
Nam thanh niên chạm tay vào cánh cửa, mở toang, thoải mái bước vào bên trong. Nó cảm nhận được hơi thở phát ra từ trên lầu, ngửi được mùi hương từ trên người Trúc Chi. Nó chắc chắn cô đang nằm trong phòng, ngoan ngoãn đợi nó đến đây lấy mạng cô. Sau đó, nó sẽ đến giết chết Thanh Lâm sau.
Nó vào phòng Trúc Chi mà không tạo ra bất cứ âm thanh nào. Nó nhẹ nhàng kéo tấm chăn xuống.
Trúc Chi đang ngủ say, hơi thở đều đặn, không biết rằng mình sẽ chết trong đêm nay, cũng không ngờ rằng người giết chết mình lại là nó.
Nó lôi thanh kiếm gỗ mà nó hay dùng ra ngoài, trực tiếp chém đứt đầu Trúc Chi, máu văng tung tóe. Cái đầu của cô lăn xuống đất và dừng lại tại chân của nó. Nó nhẫn tâm đâm thêm một nhát vào trái tim của cô trước khi cúi người nhặt cái đầu lên.
Khi nó tưởng nó đã thành công rồi, có một giọng nói vang lên từ góc phòng, một giọng con trai rất quen thuộc:
“Cảm giác giết người có thích thú không hả, Hải Phong?”
Dù bóng tối tràn ngập khắp nơi, nhưng giọng nói lạnh lùng kia Hải Phong không thể không biết. Nó nắm chặt thanh kiếm trong tay mạnh hơn, nó rít lên:
“Nhất Uy. Mày biết từ lúc nào?”
“Mày nghĩ Mạnh Quân và mày qua mặt được tụi tao ư? Tao và chị Chi đã biết bộ mặt thật của mày từ lâu. Tụi tao chỉ không tin được, mày là kẻ giết người không gớm tay. Ngay cả ba mẹ mình cũng không tha.”
Nhất Uy lộ mặt, ném vào mặt Hải Phong một cái nhìn đầy giận dữ, trên tay đã cầm sẵn thanh Kim Quy, chỉ chực chờ Hải Phong xuất hiện sẽ bắt sống nó.
Hải Phong tặc lưỡi khen ngợi:
“Tụi mày thông minh lắm.”, nhưng nó thay đổi thái độ cũng rất nhanh, nó tà ác quát lớn, “Mày tưởng mày sẽ đánh thắng tao sao?”
Nhất Uy đáp gọn:
“Thử rồi sẽ biết.”