Trong đầu nàng bỗng lướt qua một suy nghĩ, cũng âm thầm hiểu được một phần nào đó về ý định của mỗ nam nhân đang ôm nàng.
Tư Đồ Vũ Thiên thấy nàng hiểu rõ liền khẽ cười một tiếng, bàn tay mân mê ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của người thương. “Băng Nhi thật thông minh, nếu như vậy, nàng có vui không?”
“Thật ra cũng không cần phải làm thế.” Hàn Băng nhìn thuyền hoa đã tắt lửa bên dưới hồ lắc đầu. “Vốn dĩ chuyện đó đối với ta cũng chẳng quan trọng gì cả.”
“Nhưng vi phu không muốn bỏ qua! Dám ngang nhiên đặt điều cướp mất danh tiếng của Băng Nhi, vi phu sao có thể bỏ qua cho tiện nhân to gan đến cả nữ nhân của ta cũng dám bắt nạt đây?!”
Hàn Băng cảm giác trái tim giống như có một sợi lông chạm qua đầy mềm mại, khóe môi kéo lên một chút, khẽ điều chỉnh tư thế thoải mái hơn, thả lỏng người dựa vào ngực hắn tiếp tục quan sát tình huống bên dưới.
Trên thuyền hoa, mọi người nhìn Hàn Ân Ý bằng ánh mắt sùng bái kính ngưỡng, liên tục nói lời cảm ơn nịnh nọt, khen nàng ta là tài nữ nghìn năm có một, cầm kỹ tinh thông không một ai bì nổi.
Thấy những người khác tâng bốc bản thân như vậy, Hàn Ân Ý trong lòng tràn đầy kiêu ngạo tự mãn, giống như một vị nữ thần cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh ban phát ân huệ, ngoài mặt lại giả trang mỉm cười lắc đầu khiêm tốn.
Hoàng đế bình tĩnh lại sau khi đàn châu chấu ma bị bắt bớt cùng thuyền hoa được dập tắt lửa, ho khan mấy tiếng cố gắng hít thở ngăn cản cơn đau tức trước ngực, đưa tay lên day mi tâm giảm cơn đau đầu. “Hàn tể tướng đúng là sinh hạ được một nữ nhi bảo bối, đến ngay cả trẫm cũng cảm thấy ghen tỵ trong lòng.”
“Được hoàng thượng khen thưởng coi trọng chính là vinh hạnh của ái nữ.” Hàn Hải Nguyên cúi thấp người trả lời.
“Khi trở về trẫm sẽ trọng thưởng cho các ngươi sau, trước tiên hãy để những linh thú này rời đi trước đi.” Hưng Thành Vạn hài lòng với thái độ khiêm tốn của Tể tướng gật đầu.
Hàn Ân Ý nghe xong lời này liền cứng người lại, nụ cười trên mặt suýt chút cũng chẳng thể giữ nổi.
“Chuyện này…” Đuổi linh thú đi sao? Nhưng làm sao để có thể điều khiển bọn chúng đi chứ?
“Làm sao? Chẳng lẽ ngươi gọi bọn chúng đến được lại không thể đem bọn chúng dời đi?” Hoàng đế nhíu mày nhìn nàng ta, cả người phát ra khí thế quân vương.
“Tiểu nữ… tiểu nữ cũng không chắc chắn lắm.” Hàn Ân Ý mím môi dè dặt trả lời.
Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người trên khoang thuyền, Hàn Ân Ý một lần nữa đi đến cạnh bàn trà, đem mười ngón tay chảy máu chạm lên dây đàn.
Nhìn những ngón tay tinh xảo đẹp đẽ mà nàng ta đã dành bao công sức chăm chút tỉ mỉ từng ly từng tý bây giờ đã máu me bê bết thảm không lỡ nhìn, Hàn Ân Ý mới cảm thấy đau đớn khó có thể chấp nhận. Mỗi một lần đầu ngón tay di chuyển liền đau như kim đâm vào tim, tiếng đàn không có quy luật cứ như vậy mà phát ra, nghe vừa chói tai vừa khó chịu.
Hàn Ân Ý lo lắng nhìn đám Biên Bức đang chao lượn trên không, thấy bọn chúng không có hiện tượng gì như thể bị ảnh hưởng liền cắn môi, cố gắng quên đi đau đớn ở đầu ngón tay, run rẩy đánh ra một khúc nhạc mang ý cảm ơn và đưa tiễn, âm thanh đi từ vui vẻ phấn khích đến buồn bã lưu luyến không muốn tạm biệt.
Thủ khúc được đánh đến lần thứ ba đám Biên Bức mới có chút phản ứng. Bọn chúng bắt đầu bay lên cao hơn, chao lượn vòng vòng trên bầu trời, đôi mắt to đen láy nhìn xuống nhân loại trên thuyền hoa.
Ngay khi mọi người nghĩ bọn chúng sẽ rời đi thì một con trong đám Biên Bức đột ngột lao thẳng xuống tấn công mạn thuyền, móng vuốt sắc bén cào một đường khi rời đi mang theo vô số mảnh gỗ vỡ vụn, cả con thuyền chấn động dữ dội nghiêng qua một bên, vô số người không kịp đề phòng, theo hướng nghiêng mà ngã xuống dưới hồ.
“Á! Cứu ta với! Ta không biết bơi!”
“Cứu, cứu ta!”
“Ai đó… cứu…”
Không để bọn họ lấy lại bình tĩnh, đám Biên Bức linh thú liên tục lao xuống đánh vào mạn thuyền, thậm chí có mấy con còn giơ cao móng vuốt, trực tiếp bắt lấy một vài người đang hoảng loạn trên mạn thuyền rồi thả họ từ trên không trung xuống, tựa như ném đá xuống mặt hồ chơi không biết mệt.