Hai người rõ ràng là không phục.
Lâm Dương không nói gì.
Chiếc xe nhanh chóng đến trước khu nhà của nhà họ Lạc.
Lâm Dương bước xuống xe.
Những người khác cũng rút kim bạc ra khỏi người và bước vào trong.
Điều khiến Lâm Dương ngạc nhiên là nhà họ Lạc lúc này rất yên tĩnh, trước đây trong ngoài cổng đều sẽ có rất nhiều người hầu nhà họ Lạc ra vào, nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng người nào.
Khi cả ba người đi về phía sảnh chính của nhà họ Lạc, mới phát hiện ra có rất nhiều người đã tụ tập ở đây.
Ngoài người của nhà họ Lạc do Lạc Bắc Minh dẫn đầu ra, còn có rất nhiều người đàn ông và phụ nữ với quần áo và trang sức khác nhau.
Trong số những người này còn có người mặc vest trang trọng, nhưng cũng có người mặc bộ đồ Đường và Hán phục, phong cách khá cổ xưa.
Điều khiến Lâm Dương chú ý nhất là một phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ mặc trang phục của Trung Hoa Dân Quốc, bà ta đang ngồi ở ghế trung tâm và uống trà một cách bình tĩnh, rất nhàn nhã.
Còn có một người đang quỳ gồi trước mặt bà ta.
Người đó Lâm Dương không thể nào quen thuộc hơn!
Đó chính là Lạc Thiên, người đã bị bắt đi trước đó.
Lúc này, đôi mắt của cô ấy đỏ hoe, đang quỳ trêи mặt đất khẽ nức nở.
Nhìn thấy có người đi vào, rất nhiều người đều nhìn về phía này, đặc biệt là Lạc Thiên.
Khi nhìn thấy Lâm Dương bước vào, sắc mặt của Lạc Thiên tái xanh, người dường như ngã xuống đất suýt nữa ngất xỉu, cô ấy yếu ớt hét lên: “Lâm Dương, nhanh đi đi…
nhanh lên…”
Cô ấy hét lên một cách tuyệt vọng, âm thanh rất chói tai và cuồng loạn.
Lâm Dương sắc mặt lạnh lùng.
Anh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn Lạc Thiên lúc này, chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.
Lâm Dương bước tới trước máy bước và đỡ Lạc Thiên dậy.
Sau Khi tôi kiểm tra một chút cho Lạc Thiên, không có vấn đề gì lớn cả, chỉ là do đau lòng quá độ và lo lắng quá mức nên mới dẫn đến suy nhược.
“Lạc Thiên, tôi đưa cô về.” Lâm Dương trầm giọng nói.
“Không, Lâm Dương, anh nhanh đi đi, lập tức đi ngay đi…”
Lạc Thiên đột nhiên kϊƈɦ động nói.
“Đi sao? Con bé này, đã đến đây rồi, đi hay không đi cô nói là được sao?” Đúng lúc này, người phụ nữ ung dung hào hoa ở trước mặt đó đột nhiên đặt chén trà xuống nói.
“Dì … ít nhất xin dì hãy để cho Lâm Dương đi đi! Anh ấy không liên quan gì đến tất cả những chuyện này, cầu xin dì hãy tha cho anh ấy đi!” Lạc Thiên vừa gào khóc vừa nói.
“DÌì sao?”
Lâm Dương hơi sững sờ.
Hình như người phụ nữ này là dì của Lạc Thiên sao?