– Ồ?
Không nghĩ tới đối phương vừa mở miệng đã uy hiếp trước, Nhiếp Vân khẽ mỉm cười nói:
– Chúng ta tới cũng không phải là định gây phiền toái, chẳng qua chỉ đi tìm một vật. Mà trong lúc vô tình lại nhìn thấy có người giả thần giả quỷ ở đây, cho nên mới cảm thấy có chút kỳ quái mà thôi!
– Ngươi nói ta giả thần giả quỷ?
Kim Linh tiên tử nhướng mày.
– Thừa nhận là tốt rồi!
Nhiếp Vân cười nói.
– Đồ không biết trời cao đất rộng! Sở Dư, luyện chế bọn họ thành hồn đăng, treo ở trên đảo, để cho tất cả mọi người biết cái giá khi đắc tội với Kim Linh đảo chúng ta.
Kim Linh tiên tử quay đầu nhìn về phía bà lão kia.
– Vâng, chủ nhân!
Bà lão này cười hắc hắc, sưu một tiếng đã bay tới, thanh âm giống như sấm sét vang lên, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt đám người Nhiếp Vân.
– Quá nhanh…
– Chẳng lẽ… Người này cũng có thực lực Xích Thiên Kính?
– Chỉ sợ chính là vậy a.
Thấy tốc độ của bà lão, tất cả mọi người đều cả kinh, đều sửng sốt không thôi, trong ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới bà lão nhìn qua tầm thường bên người Kim Linh tiên tử lại có thực lực như thế. Cũng may ban đầu bọn họ không có càn rỡ, cũng không có ý định cướp đoạt Kim Linh thủy… Nếu không, nhất định đã sớm mất mạng rồi.
– Đừng tưởng rằng thực lực của các ngươi ở trong Cửu Thiên thế giới coi như là đỉnh phong thì có thể muốn làm gì thì làm. Nói cho các ngươi biết… Trên thế giới này còn có rất nhiều người là tồn tại mà các ngươi không đắc tội nổi!
Bà lão này đứng ở trước mặt Nhiếp Vân, miệng cười hắc hắc. Bàn tay hơi khô gầy hóa thành chưởng đánh tới phía trước.
Bàn tay nàng lập tức trở nên to lớn, giống như dây leo lan tràn về phía trước, dường như phong kín tất cả đường lui của Nhiếp Vân vậy.
Nương theo bàn tay của nàng, có một tiếng nổ kịch liệt ầm ầm vang vọng, xé rách màng nhĩ của mọi người. Giống như một chưởng này của nàng đủ để hủy diệt thiên địa vậy!
Mọi người chung quanh thấy chưởng lực có uy thế như vậy, tất cả đều bị dọa cho sợ hãi, sắc mặt như tro tàn, ngay cả một câu cũng không nói được.
Loại lực lượng này đã vượt ra khỏi phạm vi mà bọn họ có thể tiếp nhận, đạt tới một loại cảnh giới kinh thế hãi tục.
– Cút!
Đối mặt với chưởng lực cường đại như vậy, Nhiếp Vân vẫn không tránh né, Tĩnh Tâm bước lên trước một bước. Cũng chỉ quát một tiếng như vừa rồi.
Ầm ầm!
Bàn tay hủy diệt thiên địa giống như là một cành cây khô bị cự trùy đánh trúng, lập tức răng rắc rồi vỡ vụn, lực lượng bao phủ bốn phía trước đó cũng giống như bị châm đâm rách, sưu một tiếng đã lan tràn ra bốn phía, tựa như là cơn lốc vậy.
Phốc!
Bà lão này còn chưa kịp phản ứng thì lập tức giống thanh niên vừa rồi vậy, bay ra ngoài, máu tươi điên cuồng phun ra, giống như hoa mai đỏ tươi vậy.
– Cái gì?
Lần này không chỉ có mọi người chung quanh giật mình, mà ngay cả Kim Linh tiên tử trên đài cao cũng sửng sờ. Thiếu chút nữa từ trên không trung rớt xuống.
Người khác không biết thực lực người hầu này của nàng thế nào. Thế nhưng nàng lại biết rất rõ a. Ngân Giáp tướng lĩnh ngộ hai nghìn đầu đại đạo, lại giống như người thanh niên kia trước đó. Ngay cả phòng ngự của đối phương cũng không phá được, chỉ một câu nói đã đánh cho bay đi… Đây là thực lực gì chứ?