Ở thế giới này, linh thú có thể ăn, bán ra cũng rất nhiều tiền, nhưng ở địa phương ít linh khí như thế này thì linh thú khá hiếm có cho nên bọn họ mới tranh cãi gay gắt như vậy.
Điều này cũng dễ hiểu.
Nhưng mà việc hai phe bọn họ đánh nhau lại ảnh hưởng đến người khác thì không thể chấp nhận được rồi, tính ra từ khi bọn họ tranh cãi đã có một người thường nọ tình cờ đi ngang qua và vô tình trúng phải một đòn, kết cục là người đó ngã ngay tại chỗ.
Vì người đó chưa chết, đám người đó liền chỉ nhìn qua một cái rồi tiếp tục tranh cãi. Ngoài ra còn có một gia đình vì quá tập trung hóng chuyện cho nên không kịp nhận ra nhà mình đã sớm bị đám người kia
Vân Yến có chút vô ngữ khi nghe xong toàn bộ câu chuyện.
Chuyện bé xé to, lại còn làm ảnh hưởng đến người khác, gặp cô thì cô bẻ tay chân rồi vứt xuống biến cho biết mùi.
Đang trầm ngâm suy nghĩ về câu chuyện, đột nhiên người bên cạnh gọi nhỏ Vân Yến một tiếng, trong giọng nói toàn là ý tò mò: “Này tiểu thư.”
“Có việc gì?” Vân Yến nghiêng đầu nhìn ngươi nọ, đáp một tiếng.
Người nọ nhìn lại Vân Yến hơi ngơ ngác.
Tiểu thư này thật đẹp nha!
Tuy vậy tính bát quái đã khiến người nọ mau chóng lấy lại tinh thần thì thầm với cô, tay chỉ chỉ về phía Khải Đồ: “Vị hòa thượng kia là bạn của tiểu thư đúng không?”
Vân Yến cũng không nhìn qua hướng người nọ chỉ mà gật đầu.
Ở đây cũng chỉ có Khải Đồ là hòa thượng, hắn không nhắc đến Khải Đồ thì còn nhắc đến ai.
“Vậy tiểu thư mau giúp hắn, hắn bị đám người đánh đến chảy máu ngất luôn rồi kia kìa.” Vẻ mặt người đó trông khó coi, lại còn tặc lưỡi vài cái: “Ài, người đẹp như vậy bọn họ còn không nương tay, quả thật là một đám rắc rối mà.”
Lúc này Vân Yến mới ngẩng đầu nhìn về phía đám người kia, quả thật Khải Đồ đã chảy máu nhưng chưa thực sự ngất, chỉ là ý thức còn khá mơ hồ.
Vân Yến giật khóe miệng, Khải Đồ từ lúc nào lại yếu đuối như vậy?
Không lẽ bị thương nên tu vi cũng hạ xuống mấy bậc sao?
Không để cho đám người kia bát quái về cô và hắn lâu, Vân Yến liền đứng dậy chuẩn bị ra tay.
Chỉ trong tích tắc, bọn họ liền thấy Vân Yến biến mất sau đó lại xuất hiện ở gần đám người kia, cô chỉ dùng vài đòn đánh nhanh gọn là đám người kia liền ngã xuống.
Sau đó chờ bọn họ tỉnh dậy, Vân Yến liền thay Khải Đồ giảng hòa luôn.
Cách làm của Vân Yến rất đơn giản, chính là cả hai phe đưa ra một người đại diện sau đó đấu với nhau, phe nào thắng liền lấy linh thú đi.
Kết quả cuối cùng là phe bần hàn thắng vì chiêu thức của họ có phần xảo quyệt hơn, phe giàu có cũng không còn luyến tiếc gì nữa, thua cũng đã thua, bọn họ còn có thể làm gì.
Đám người tám chuyện lại xì xầm, dường như bọn họ không biết mệt là gì, nhưng chẳng mấy chốc liền tản ra vì ngại ngùng khi bị Vân Yến nhìn chằm chằm.
Khi đã xong mọi việc, Vân Yến liền vứt Khải Đồ vào rừng đê chờ hắn tỉnh dậy rồi đi tiếp.
Khải Đồ tỉnh dậy đã là việc của hai hôm sau.
Khi hắn tỉnh dậy, Vân Yến đang đi mua một số đồ dùng trong thôn.
Cổ họng hơi khô khốc, tay chân lại có chút đau đớn, cả người lại có một loại khí lạnh quay quanh làm cho Khải Đồ chợt thở dài.
Hiện tại, Khải Đồ là một người thường, không có tu vi vì thế nên cơ thể hắn mới yếu ớt, dễ bị đánh bại như vậy.
Việc này là do một loại độc mà Nguyệt Phong mới sáng tạo đã dùng lên người hắn đầu tiên, tác dụng của nó Khải Đồ cũng hiểu được mấy phần còn về thuốc giải độc thì hắn không rõ.
Thần y Trương Đề cũng đã lắc đầu trước loại độc này và bảo với Khải Đồ rằng sẽ cố gắng tìm thuốc giải rồi liên lạc với hắn sau.
Nhưng mà Khải Đồ cũng không trông mong, đối với hắn những khó khăn trong đời đều là thử thách mà Phật tổ đật ra cho mình.
Khẽ tựa vào thân cây xum xuê nọ, Khải Đồ thất thần nhìn bầu trời.
“Tỉnh rồi?” Âm thanh quen thuộc vang lên, không mang theo một tia cảm xúc nào.
Khải Đồ nhấp miệng, nghiêm túc nhìn thiếu nữ đối diện nói một tiếng: “Cảm tạ.”
“Ngươi thích chiến tranh lạnh đến thế?” Vân Yến nhướng mày, không mặn không nhạt hỏi.
“Ta không có.” Khải Đồ nghiêng đầu, né đi ánh mắt tìm tòi của cô, khẽ đáp: “Lời nói của ta là thật, Phật tổ dạy ta không được nói dối.”
Vân Yến trợn mắt, ném bịch bánh bao chay cùng một ống nước vào người Khải Đồ.
“Nửa canh giờ nữa sẽ tiếp tục đi, ngươi chuẩn bị.” Cô đơn giản thông báo cho hắn một tiếng sau đó liền ngồi ở phía đối diện.
Vân Yến bình đạm xé chocolate ra ăn.
Nhìn bề ngoài Vân Yến trông bình tĩnh đến lạ nhưng trong lòng lại có sóng gió bão bùng.
“Vân Yến! Sao cô có thể vứt con giữa chợ như vậy hả? Cô vứt hắn giữa rừng như vậy không sợ dã thú, yêu ma quỷ quái bắt hắn hả!?”
Nghe tiếng thét của 333, Vân Yến cười lạnh một tiếng đáp lại.
“Nếu không phải vì cô thì Khải Đồ đâu bị như vậy!” 333 u oán.
“Ngươi nói ta không nghĩ chu toàn cho hắn?” Vân Yến nhướng mày, giọng nói không giấu được trào phúng, “Nhiệm vụ là bảo hộ để hắn không chết, có từ nào bảo ta phải lo cho hắn như bảo mẫu hay không?”
Đứng trước lý lẽ của cô, 333 lập tức câm miệng.
Vân Yến nói rất đúng, không ai bảo cô phải lo chu toàn cho Khải Đồ cả.
Một lúc sau Vân Yến thu lại trào phúng trong giọng nói, nhàn nhạt lên tiếng: “Ngươi cũng xem thường hắn quá rồi, bây giờ hắn sẽ không chết.”
333 bĩu môi: “Còn lúc sau đâu?”
“Vạn sự tùy duyên.”
“…” Vạn sự tùy duyên? Cô đột nhiên thần bí như vậy là có ý gì?
333 cảm thấy có một cái hố rất to đang chờ nó, thật sầu não muốn chết.