“Thuốc mỡ này rất hiệu quả, tôi có một đồng nghiệp làm xong phẫu thuật, sẹo to như cái khóa áo, bây giờ xóa gần hết rồi chỉ còn lại có một vết mờ.”
“Có tác dụng như vậy sao?” Ngô Sở Úy cảm động đến không biết nên nói cái gì cho phải,”Vậy em xin.”
Cuối cùng bịn rịn lưu luyến cùng Đâu Đâu Quyển Quyển tạm biệt, Ngô Sở Úy lại vội vội vàng vàng chạy về công ty.
Buổi tối sau khi tan việc, Trì Sính tới đón Ngô Sở Úy.
Trên đường, Ngô Sở Úy năn nỉ nói, “Đi con đường kia đi, tôi muốn đi con đường kia.”
Từ lúc Ngô Sở Úy bắt đầu thi công khu công nghiệp, tuyến đường về nhà của Ngô Sở Úy liền thay đổi, mỗi ngày đều muốn lượn một vòng đường xa tới đây chỉ để liếc mắt nhìn. Mặc dù ban ngày tại nơi này bận rộn từ sáng đến tối, buổi tối vẫn muốn tới nhìn chỗ này một chút, nhìn tòa nhà xây càng lúc càng cao, tinh thần của Ngô Sở Úy cũng bay càng ngày càng cao.
Trì Sính liếc mắt sang bên Ngô Sở Úy, khuôn mặt cái người này cũng gần như dính chặt vào cửa kính ô tô. Cái mông to vểnh lên, được chiếc quần tây bao lại lộ ra đường nét mê người, tay Trì Sính ngứa ngáy liền phát một cái.
Ngô Sở Úy lập tức ngao ngao kêu gào, quay đầu lại nheo lông mày căm tức nhìn Trì Sính.
“Làm gì vậy? ! !”
Trì Sính vô tư thản nhiên mắt nhìn phía trước, thờ ơ nói,”Ngày nào cũng đi qua đây, còn có cái gì mà nhìn?”
Ngô Sở Úy phản đối, nhìn công trình xây dựng to lớn kia ánh mắt nhấp nháy.
“Cái này tương lai đều là tiền là của cải đó! Là rượu thịt Trì rừng đó!”
Trì Sính khẽ cười một tiếng,”Cậu xây dựng chính là một quán rượu Trì, bên trong cũng đều là đổ nước lọc vào bán.”
Ngô Sở Úy thẹn quá thành giận, xoay người đấm cho Trì Sính mấy cái.
Ở trên đường ô tô chạy đều đều vững vàng, ánh mắt Ngô Sở Úy đảo qua, liền quét đến đũng quần của Trì Sính thấy một ‘sợi chỉ vụn’ màu đen. Không nói hai lời, với tay lên hung hăng giật một cái.
Gân cổ của Trì Sính nổi lên, vẻ mặt dữ tợn.
Ngô Sở Úy trong tay cầm lên ‘sợi chỉ vụn’ kia, mới phát hiện ‘chất liệu’ bất thường. Cấp tốc đem ‘sợi chỉ vụn’ ném một cái, làm bộ cái gì cũng không hề hay biết, ngơ ngơ ngáo ngáo, khuôn mặt lộ ra vẻ xấu hổ đỏ bừng trở về nhà.
Buổi tối, Trì Sính dựa vào đầu giường đọc tin tức. Ngô Sở Úy nằm ở giữa hai chân anh, đem tài liệu để lên trên bụng anh phê duyệt, coi đây là cái bàn làm việc của cậu.
Tiểu Dấm Chua chui vào dưới cái gối của Trì Sính, đem cái ‘trứng gỗ’ nhỏ bé kia cắn gặm rồi nuốt vào. (Con này quá dâm đãng đi.)
Ngô Sở Úy nhanh tay nhanh mắt mà xách Tiểu Dấm Chua qua, lại nắn bóp chèn ép giằng co một trận, Tiểu Dấm Chua cũng không chịu đem cái ‘trứng gỗ’ nhỏ kia nhổ ra. Ngô Sở Úy đang trong tình thế éo le cấp bách, Đại Dấm Chua lại tới cùng ‘mây mưa’ với Tiểu Dấm Chua, mới vừa ở trên người nó ‘hôn’ một cái, Tiểu Dấm Chua liền phun ra.
………
Ngô Sở Úy đầu tiên là liếc mắt đồng tình nhìn Đại Dấm Chua, vừa giận ồn ào mà hỏi Trì Sính.
“Không phải tôi đã cất đi rồi hay sao? Anh tại sao lại lục lọi ra hả?”
Trì Sính ngay cả mí mắt chưa từng nâng lên, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính.
Ngô Sở Úy thầm chửi bới vài câu, lại đem ‘trứng gỗ’ khóa vào trong ngăn kéo.
Chờ ánh mắt của Trì Sính từ trên màn hình rời đi, Ngô Sở Úy đã nằm sấp qua một bên, không thèm để ý đến anh.
“Làm sao không nằm sấp trên người tôi nữa?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy gương mặt căng cứng,”Khỏi cần nói chuyện với tôi!”
“Tiếp tục qua đây nằm sấp lên đây!”
Trì Sính rất thích Ngô Sở Úy nằm trên người anh, mí mắt chỉ cần nhìn xuống là có thể thấy gương mặt tuấn tú của Ngô Sở Úy. Hai chân vòng qua cả người cậu bị chân anh khóa chặt lại.
Ngô Sở Úy còn chưa có để ý tới Trì Sính.
Trì Sính nhe răng cười một tiếng, bàn tay to kẹp lấy hai bên nách của Ngô Sở Úy, trực tiếp ôm vào. Ngô Sở Úy một mực mà giãy giụa, tức giận mắng,”Ai bảo anh vừa rồi không để ý tới tôi hả? Không cần theo tôi lôi kéo làm quen!”
Trì Sính không cho phép cậu phản kháng, trực tiếp đem đầu của cậu ấn lên ngực, hai chân săn chắc vòng qua eo cậu kẹp lại không cho cậu nhúc nhích.
Ngô Sở Úy vật lộn giãy giụa một hồi liền bất động, bắp thịt trên người dần dần buông lỏng. Lại bò lên một chút đem mặt vùi vào hõm vai Trì Sính, than thở làm nũng.
“Anh đừng ăn hiếp tôi…. Tôi mệt mỏi quá!”
“Cậu thì mệt mỏi cái quái gì hả?” Trì Sính nhéo má của Ngô Sở Úy một cái, giả vờ giận nói,”Tôi tìm người giúp việc lại còn miễn phí giúp đỡ cho cậu, cậu lại đem người ta đuổi đi!” (Quá ôn nhu rồi… muốn giết con tiện nhân Úy Úy mà thế chỗ quá thể..)
Ngô Sở Úy hừ một tiếng,”Nói là miễn phí, thì thật sự muốn giúp anh làm hay sao, anh không biết xấu hổ khi không trả tiền hay sao?”
“Vậy đáng đời!”
Ngô Sở Úy tức giận đến dùng sức lắc lắc đầu, khuôn mặt ở trên vai Trì Sính điên cuồng cọ cọ.
Trì Sính để cho cậu cậu cọ cọ chà xát đến lòng cũng mềm ra, bàn tay to ấn sau gáy của cậu dỗ dành an ủi,”Được rồi, được rồi, hôm nào có việc, cậu gọi điện thoại cho tôi, tôi đến giúp cậu một tay.”( Ôn nhu quá.. )
Vừa nghe lời này, Ngô Sở Úy lập tức không gây gổ nữa.
Trì Sính nghiến răng hàm, nắm cằm Ngô Sở Úy hỏi,”Chồng cậu mới có thể sai khiến đúng không?”
Ngô Sở Úy nhe răng cười.
Trì Sính nghiêng đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn Ngô Sở Úy chăm chú một lúc lâu, mở miệng nói: “Tôi thật muốn đem cậu vùi xuống đất.”
Ặc. . . Khóe miệng Ngô Sở Úy giật một cái, tự nhiên lại nói một câu như vậy?
Trì Sính nói tiếp, “Như vậy thì đến mùa thu, có thể thu hoạch vô số cậu. Một để ở nhà làm vợ, một đem đến cơ quan cho làm thư ký riêng, một để bên ngoài làm vợ bé, một nhốt trong lồng mà ngắm. . .”
Ngô Sở Úy cảm động đến suýt khóc, ông anh à, anh có thể hay không mỗi lần đem lời tình cảm nói thành hạ lưu như vậy không?
Trì Sính nói,”Trên quần lót của cậu có ‘sợi chỉ vụn’.”
Ngô Sở Úy nhìn xuống dưới, nhịn không được sửng sốt một chút.
“Tôi không có mặc quần lót mà!”
Vừa mới nói xong cũng thấy không bình thường, lúc muốn ngăn cản Trì Sính cũng đã muộn, Trì Sính đã đem một chiếc lông đen xoăn tít giật một cái.
Ngô Sở Úy đau đớn kêu gào một tiếng, tính trả thù Trì Sính giật một sợi.
Sau đó, Trì Sính lại giật lại hai sợi.
“Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.”
Ngô Sở Úy suýt nữa thì hộc máu, vừa yêu vừa hận ở trên người Trì Sính gặm cắn trách mắng. Lại cùng anh ở trên giường lăn lộn, lăn đến tài liệu bay đầy trời.
……
Ngày hôm sau, Ngô Sở Úy đi thị sát công trường, rảnh rỗi không có chuyện gì. Đột nhiên muốn gọi điện thoại thử xem, xem Trì Sính có thể vì cậu mà đến công trường làm việc hay không.
Kết quả, điện thoại gọi đi, bên kia có chuông nhưng không ai nghe.
Hừ…. Anh đang giả bộ đấy hả! Ngô Sở Úy lại nhấn gọi tiếp.
Kết quả cuối cùng là tiểu Trương nghe.
“Trì Sính đâu? Nói cho anh ta biết, tôi đây có việc gấp, muốn anh ta nhanh đến làm!” Ngô Sở Úy ra mệnh lệnh bá đạo ngang ngược.
Tiểu Trương chậm trễ rất lâu mới nói,”Trì thiếu gia xảy ra chút chuyện, cán bộ kỷ luật vừa gọi đi.”
“Cậu lừa gạt ai hả?” Ngô Sở Úy hừ lạnh một tiếng,”Nhanh nhẹn mà để cho anh ta nghe điện thoại, không đến làm việc, buổi tối không cho ăn cơm.”
Giọng nói của Tiểu Trương nghiêm trọng,” Tôi không lừa cậu, anh ấy……anh ấy thật sự bị người của ủy ban kỷ luật đưa đi.”
Lòng của Ngô Sở Úy nổi lên run rẩy vài giây, giọng nói không ổn định,” Cậu đừng gạt tôi, chuyện này cũng không phải chuyện mang ra đùa giỡn.”
“Tôi dám lấy chuyện này đùa giỡn hay sao?” Giọng Tiểu Trương lo lắng,”Lúc đó tôi đang muốn đi vào phòng làm việc anh ấy, kết quả vừa đến cửa đã bị hai cảnh vệ chặn lại bên ngoài không cho vào. Bên trong ầm ĩ loạn cào cào, tôi mơ hồ nghe được có dính líu nghiêm trọng đến làm trái pháp luật, ôm dự án bất hợp pháp gì gì đó. “
Đầu Ngô Sở Úy ầm một cái nổ tung.