“Ngươi… sao ngươi cũng ra ngoài vậy, các ngươi đây là đang tạo phản”, Tề Dung tức giận nói.
Dụ quý phi mỉm cười, lấy ra một bức tín hàm: “Tề tướng, ông nhận ra cái này chứ”.
Dụ quý phi cầm ra đúng là ân chỉ của Lãnh Liệt Vương để lại trước đó.
“Đây, đây là?”
“Đây là mật chỉ mà Lãnh Liệt Vương để lại, nếu như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì để Tam hoàng tử Lãnh Thiên Tinh kế thừa vương vị”, Dụ quý phi cười nói.
Khi mọi người đều kinh ngạc thì bức mật chỉ bị ném xuống ngay lúc đó, chỉ có Tam hoàng tử nhìn qua rồi nhặt lên, những người khác căn bản không biết sự tình thế nào…
“Ai yo, đúng là bút ký của đại vương, còn có tư ấn của đại vương nữa”, một đại thần sau khi nhìn thấy bức mật chỉ liền nói.
“Sao lại có chuyện thế này được?”
“Vậy đại vương xảy ra chuyện, nên để Tam hoàng tử kế thừa vương vị rồi…”
Tề Dung lúc này cũng luống cuống nói: “Bức thư này không được tính, hiện nay chỉ có trực tiếp tâu với Lãnh Liệt Vương thôi”.
Dụ quý phi đột nhiên lạnh lùng nói: “Đây là mật chỉ của Lãnh Liệt Vương, ông lại dám gian ngoan không nhận, mưu đồ quấy nhiễu Lãnh Liệt Vương nghỉ ngơi, chính là mưu đồ tạo phản, người đâu mau lôi xuống cho ta”.
Một đám binh lính phía sau chạy tới, bắt lấy Tề tướng và tâm phúc của Lãnh Thiên Minh….
“Các ngươi không phải là quân Hắc Kỳ của đại vương, đều là cấm quân trước đây do Lãnh Liệt Vương chưa giải tán”, Tề Dung tức giận nói.
Dụ quý phi cười đáp: “Đúng vậy, đây là người do Lãnh Liệt Vương để lại, sợ các ngươi sẽ tạo phản đó”.
Rất nhanh mấy người liền bị bắt giải đi, những người còn lại đều hoang mang lo sợ.