“Ta đánh không lại.” Lễ Khanh trả lời.
“Cũng phải, do ngươi ăn quá ít thịt đấy.” Kỳ Ngọc lại đưa ra chủ ý, “Vậy ngươi làm giống bọn họ, cáo trạng với người lớn.”
Lễ Khanh không nói gì, cậu chỉ không muốn gây chuyện thôi.
Trước kia cha nhỏ Hồng Liên biết cậu bị đồng môn ức hiếp, một mình đánh vào quý phủ đối phương, mắng bọn họ xối xả té tát, một võ tướng bị hắn mắng đến hốc mắt đỏ bừng, giận đến bất tỉnh phải đi mời thái y.
Cha nhỏ nói với cậu, hễ có người ức hiếp cậu, cứ nói với hắn.
Tuy cậu không bị bắt nạt nữa, nhưng cha nhỏ lại bị người ta nói ra nói vào sau lưng càng tồi tệ hơn, nói hắn không có giáo dưỡng, là người đanh đá chanh chua ở trong lầu xanh, còn có lời khó nghe hơn nữa.
Lễ Khanh không muốn cha nhỏ bị bọn họ chỉ trích, cho nên có người lại khi dễ cậu nữa, cậu thà rằng chịu đựng, cũng không muốn cha nhỏ ra mặt vì cậu.
Cậu biết cậu ăn cơm trăm nhà mà lớn, không dễ gì mới có hai người cha yêu thương mình, cậu phải hiểu chuyện, không thể gây họa.
Tuy lúc đó còn quá nhỏ không nhớ chuyện gì, nhưng “hiểu chuyện” đã khắc sâu vào cốt tủy Lễ Khanh rồi.
(Ôi tiểu Lễ Khanh đáng thương:<)
Cậu cũng đang dùng phương thức của bản thân yêu thương hai người cha của mình mà.
“Sao lại không nói?” Kỳ Ngọc vung vẩy chân nói, “Chán ghê á, sao ngươi thích đọc sách nghe giảng như vậy được, lão phu tử vô vị lắm luôn, ngươi học mấy cái này để làm gì?”
Lễ Khanh cắn cắn môi nói: “Ta muốn trở thành một người có năng lực.”
“Hả?”
Kỳ Ngọc mới năm tuổi, nào đâu sẽ nghĩ tới, cuộc sống của người khác không giống hắn, không buồn không lo, tùy ý làm bậy.
“Ta phải bảo vệ người khác.”
“Ồ.”
Kỳ Ngọc nhìn thân thể nhỏ bé của cậu, cảm thấy không có quá nhiều khả năng thực hiện được.
“Vậy ngươi nói với ta được rồi, ta bảo vệ ngươi.”
Lễ Khanh còn lâu mới tin.
“Nè! Tiểu mít ướt. Ngươi có thể giúp ta một chuyện được không?”
Kỳ Ngọc cũng không phát hiện ra, hắn đang dùng giọng điệu thương lượng, mà không phải là ra lệnh.
“?” Cậu có lựa chọn nào khác sao? Lễ Khanh nghĩ trong lòng, tiểu bá vương cũng có lúc phải nhờ vả người khác ư?
Lễ Khanh bị Kỳ Ngọc kéo vào một thư phòng cất giữ cổ tịch, nơi này có rất ít người lui tới.
“Ngươi làm gì đó? Chỉ có một khắc nữa là vào giờ học…” (1 khắc=15″)
“Không lâu đâu, xong ngay đây.”
Kỳ Ngọc nói xong thì bắt đầu cởi đai lưng của mình, Lễ Khanh sửng sốt, trợn tròn mắt.
Chỉ thấy Kỳ Ngọc kéo quần mình xuống, để trần hai chân.
“!!!”
Lễ Khanh giật mình không nói được câu nào, cậu đã bao giờ thấy qua cảnh lỗ mãng như vậy đâu? Hai giọt nước mắt lăn xuống.
“Ôi! Ngươi đừng khóc mà… Ngươi khóc cái gì!?”
Kỳ Ngọc luống cuống tay chân dỗ cậu, ngay cả quần cũng chưa kéo lên.
“Ngươi… ngươi đùa giỡn lưu manh!”
Lễ Khanh tức chết rồi, cậu không ngờ rằng, cái tên tiểu bá vương này lại vô sỉ đến mức này, thật là không biết xấu hổ!
“Đùa giỡn lưu manh? Đùa giỡn lưu manh cái gì?” Kỳ Ngọc mờ mịt, “Cái gì gọi là đùa giỡn lưu manh?”
“Ngươi chính là lưu manh!”
“Ta không phải!”
Dù sao đây cũng không phải là từ hay, Kỳ Ngọc bị mắng đến hồ đồ luôn rồi.
“Không phải để cho ngươi bôi thuốc sao, còn mắng người…” Kỳ Ngọc hết sức phiền muộn.
Lễ Khanh hít hít nước mũi, hỏi: “Bôi…bôi cái gì?”
“Ta muốn nhờ ngươi bôi một ít dược cao cho ta, sau lưng ta với không tới.”
Kỳ Ngọc xoay người, nhếch cái mông tròn lên.
“Cha nói, một ngày phải bôi ba lần, nếu không cái mông sẽ bị thối rữa rụng ra đấy, rụng mất thì không thể ngồi, không thể cưỡi ngựa, còn cả không lấy được vợ nữa.”
“À…”
Lễ Khanh vừa lúng túng vừa khó chịu, quả nhiên nhìn thấy trên mông hắn vẫn còn vệt đỏ, bảo sao cả ngày hôm nay hắn không ngồi thẳng nghiêm chỉnh được.
“Ai đánh ngươi?”
“Phụ hoàng ta phạt ta.”
“Tại sao?”
“Đã gây họa thôi.”
Kỳ Ngọc không nói, là vì chuyện ra mặt cho cậu đánh nhóc cao, nếu không sau này cậu bị người khác ức hiếp, sẽ không nói với mình nữa.
“Ngươi cầm lấy, mau, thoa lên cho ta.”
Kỳ Ngọc nhét một bình ngọc nhỏ cho cậu, bên trong có dược cao đã chuẩn bị xong.
Lễ Khanh quệt một chút dược cao, bôi lên vệt đỏ trên mông hắn.
“Thế nào? Là chỗ này à?”
“Đúng, cảm giác có hơi lành lạnh… bôi nhiều chút.”
Lễ Khanh lại bôi thêm cho hắn một đống lớn, Kỳ Ngọc hơi nhích mông né ra.
“Sao vậy?”
“Hơi đau một chút…”
“Vậy ta nhẹ tay đi nhé?”
“Không sao.”
Hai đứa trẻ không hề biết rằng, ngày sau lớn lên, đoạn đối thoại này giữa bọn họ tái hiện lại không chỉ một lần, chỉ là nhân vật hoán đổi. (che mặt-ingggg~)