Mộc Xuân Phong cười nói: “Đi thôi.”
Tiêu Sắt thấy xà thủ kia đi khỏi bèn hỏi: “Lần này định bắt bao nhiêu Kim Tuyến xà?”
“Nếu là để làm thuốc thì chỉ cần vài con Kim Tuyến xà là đủ. Nhưng muốn kiếm lại khoản chi tiêu của chuyến đi này, vậy ít nhất phải hai trăm con mới đủ.” Mộc Xuân Phong thản nhiên trả lời.
Đường Liên lại cả kinh: “Hai trăm con Kim Tuyến xà? Nếu lấy hết độc của hai trăm con Kim Tuyến xà, có thể độc chết cả một tòa thành.”
“Ta không hứng thú với chuyện hạ độc, nhưng mật rắn và độc rắn của Kim Tuyến xà đều là đồ tốt, còn phải nhét không ít tiền cho quan phủ để được vào biển sâu. Mộc gia không làm chuyện lỗ vốn, cho nên lần này chiêu mộ nhiều người bắt rắn như vậy chủ yếu là vì việc này.” Mộc Xuân Phong nói.
Tiêu Sắt lắc đầu: “Tốc độ hiện giờ quá chậm. Chúng ta không chờ được.”
Mộc Xuân Phong nhìn Tiêu Sắt một cái, đương nhiên hiểu hắn đang nói gì. “Đúng vậy, với y thuật của ta đúng là sắp không chờ được rồi. Ta có thể cho các ngươi mượn thuyền, ngươi cứ đi thẳng về phía đông đi, ước định vẫn như trước.”
“Không.” Tiêu Sắt lắc đầu: “Vừa nãy ngươi đã nói rồi, mọi chuyện đều có giá của nó.”
Mộc Xuân Phong cười một tiếng, lại uống một ngụm nước, không tỏ ý kiến.
“Đại sư huynh, trả phí thuyền đi.” Tiêu Sắt cũng uống một ngụm nước.
Đường Liên gật đầu, lấy từ trong lòng ra một bọc bột rồi vung lên, bột phấn vẽ một vòng tròn quanh mọi người. Thứ bột này khá hăng, Tư Không Thiên Lạc vừa ho vừa trách móc: “Đại sư huynh, huynh ném cái gì vậy, hăng chết mất thôi!”
Lôi Vô Kiệt quen với thuốc nổ lập tức nhận ra: “Lưu huỳnh à?”
Đường Liên lại lấy từ trong lòng ra một nén nhang, cúi người cắm nén nhang xuống đất, sau đó tay vê nhẹ, nén nhang lập tức cháy lên. Một mùi thơm thoang thoảng xen lẫn một mùi hôi kỳ quái, khiến mọi người ngồi đây không nhịn được nhíu mày.
“Đây là cái gì?” Tư Không Thiên Lạc hỏi.
Đường Liên đứng dậy: “Đây là hủ hương, mọi độc vật trên thế gian đều không kháng cự được mùi vị của nó.” Hắn nói như đinh đóng cột nhưng lại rất có sức thuyết phục, vì nói tới chuyện dùng độc, ngoại trừ Lão Tự Hào Ôn gia, chỉ có Đường môn là nhất.
Chốc lát sau, xung quanh vang lên tiếng xì xì. Mọi người vội vàng nhìn quanh, chỉ thấy trong bụi cỏ là hàng loạt rắn vàng kim, trên nhánh cây cũng đầy những rắn. Tất cả xoay người, lè lưỡi, nhìn chằm chằm vào mọi người nhưng có vẻ sợ vòng lưu huỳnh nên không dám bò lên phía trước.
“Ngươi còn bao nhiêu ám khí Đường môn?” Tiêu Sắt hỏi.
Đường Liên nhún vai: “Chưa đếm thử, nhưng cũng không ít.”
“Dùng hết trước khi về Bắc Ly đi, coi như một kết thúc.” Tiêu Sắt nói đầy ẩn ý.
Đường Liên gật đầu, thân hình hơi động, đã đi qua cái vòng. Bóng người của hắn nhanh chóng xuyên qua, cánh tay lấp loáng ánh bạc, từng con Kim Tuyến xà nhảy lên đều rơi xuống nhanh chóng.
Lôi Vô Kiệt xách kiếm định tiến tới nhưng lại bị Tiêu Sắt ngăn cản: “Ngươi rút kiếm, Kim Tuyến xà sẽ bị ngươi chém đứt. Người ta muốn lấy mật rắn, không phải hầm thịt rắn để ăn.”
Lôi Vô Kiệt nhướn mày: “Hay là tối nay ăn canh rắn đi?”
Tư Không Thiên Lạc lập tức lộ vẻ buồn nôn.
Khi nén hương đốt được một nửa, Đường Liên trở lại trước mặt mọi người, cúi người bóp tắt nén hương rồi lạnh lùng nói: “Đủ rồi. Bảo người tới nhặt đi.”
Tiêu Sắt gật đầu một cái, cùng đám người Lôi Vô Kiệt, Tư Không Thiên Lạc điềm nhiêm theo sau Đường Liên đi về thuyền. Nhìn bóng lưng bọn họ, Mộc Xuân Phong đột nhiên nghĩ tới, ngoài đường ở Thanh Châu, đám lái buôn thô tục luôn mắng những quý tộc giàu có câu này.
“Lũ ngạo mạn chết tiệt.”
Hiện mình đang tổ chức một buổi thiện nguyện trung thu dành cho các bé ở chùa Bửu Tích – Vũng Tàu, do bản thân không có gì nhiều ngoài truyện, nên mình xin nghĩ ra cách “chơi xấu” này vậy, cứ mỗi 10.000vnd nhận được từ việc donate đọc truyện thì mình sẽ up thêm 1 chương truyện lên. Mọi người được đọc truyện nhanh, mình cũng có thêm kinh phí mua sữa cho các bé.