– Lão tổ Viêm gia quá mạnh mẽ, là cao thủ đệ nhất của Viêm gia, tuyệt đối không thể địch lại. Chúng ta nên tìm cách thoát khỏi hắn sẽ tính sau.
Sở Vân nói với Kim Bích Hàm.
Trong vòng nửa ngày sau đó, bọn họ lẻn giữa đám người. Dùng các biện pháp điểm mù thị giác, thậm chí có đôi lúc âm thầm chủ động gây hỗn loạn, ý định làm lạc hướng lão tổ Viêm gia.
Nhưng mà kết quả cũng không được như ý muốn. Lão tổ Viêm gia tuổi già thành tinh, vô cùng lợi hại. Thủ đoạn nhỏ của Sở Vân và Kim Bích Hàm không làm khó được hắn.
– Hai tên tiểu tử thối, dám trêu đùa lão phu. Lão phu có rất nhiều thời gian, có thể từ từ đi qua đi lại. Cho đến khi chợ biển kết thúc, các ngươi sẽ không còn sống mà đi ra.
Lão tổ Viêm gia cảm thấy bị phát hiện, trực tiếp tiến đến gần, bắt đầu đe dọa gây áp lực lên Sở Vân và Kim Bích Hàm.
– Hừ, ngươi đường đường là một tiền bối, lại có thể ra tay với hai tiểu bối chúng ta. Còn không cảm thấy hổ thẹn hay sao?
Kim Bích Hàm cắn răng, châm chọc khiêu khích.
– Khí phách? Cũng chỉ là cái rắm! Từ xưa đến nay lão phu hoành hành không chút kiêng kỵ, lại càng thích tàn phá cây non, chém giết thiên tài. Ha ha, hai người các ngươi nên cảm thấy được vinh hạnh. Bởi vì các ngươi được chết trên tay của lão phu.
Lão tổ Viêm gia cao to tráng kiện, giống như một con gấu. Hắn bám theo Sở Vân và Kim Bích Hàm, ngữ khí lạnh lùng, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống Sở Vân.
Hắn vốn rất tự tin.
Trong tay hắn có hai đại Linh Yêu, cho dù Túy Tuyết Đao trong tay Sở Vân có độ kiếp thành công hay không cũng không có vấn đề gì.
Sở Vân lợi dụng Linh Yêu kiếp, tàn phá hạm đội Viêm gia, giống như mấy thế hệ tâm huyết của Viêm gia tiêu hao tám phần mười. Mối thù sâu nặng này, nhất định phải báo, báo thật tốt.
Thậm chí hiện tại lão tổ Viêm gia có thể xuất thủ chém giết Sở Vân và Kim Bích Hàm.
Thế nhưng, điều thứ nhất hắn cho rằng Thụy lão nhân chủ trì trên chợ biển, không muốn gặp phải phiền phức. Thứ hai cũng muốn dày vò Sở Vân, cho hắn biết thế nào là sống một ngày bằng một năm, cái gì là dày vò thống khổ chờ chết.
– Thật đáng ghét! Lão tổ Viêm gia muốn biến chúng ta thành chuột, để chính hắn biến thành mèo.
Cảm nhận được tâm ý của đối phương, Kim Bích Hàm cắn chặt răng, trong lòng nàng cảm thấy bất an.
Sở Vân cũng âm thầm xiết chặt tay, so với Kim Bích Hàm bình tĩnh hơn rất nhiều:
– Đối phương có tâm tư như vậy, cũng là chuyện tốt. Chúng ta sẽ lợi dụng thời gian kế tiếp, bỏ rơi hắn, chạy trốn thành công.
Chợ biển vẫn chưa kết thúc, thương thuyền Thư gia chợt nghe thấy mệnh lệnh của Sở Vân, liền rời đi. Lão tổ Viêm gia chăm chú nhìn thẳng vào Sở Vân, quyết không để hắn thực hiện được kế hoạch.
– Tiểu tử, ngươi không nên uổng công vô ích.
– Ngươi rõ ràng dám đối đầu với Viêm gia chúng ta, quả thực không biết lợi hại. Sau cùng ngươi có thể từ từ hiểu ra.
– Bây giờ ta cho ngươi cơ hội tự sát, bớt thời gian khổ cực.
Sau mỗi lần trốn chạy thất bại, lão tổ Viêm gia lại xuất hiện trước mặt Sở Vân, uy hiếp đe dọa hắn.
– Lão tổ Viêm gia nhất định có yêu vật có khả năng truy lùng tung tích. Nếu cứ như vậy sẽ không thể được.
Sở Vân nhăn mặt chau mày, ngữ khí trầm trọng.
– Hai người sẽ trở thành mục tiêu quá lớn, không ngại hãy để ta cải trang thành huynh, chúng ta tách rời nhau ra, thử xem thủ đoạn của hắn thế nào.
Bỗng nhiên Kim Bích Hàm nêu ra ý kiến.
Cách này cũng khá tốt, lúc đầu lão tổ Viêm gia cũng có chút nghi hoặc. Thế nhưng sau cùng hắn cũng đuổi kịp Sở Vân thực sự.
– Vô ích thôi, ngươi đã rơi đã mắc vào lưới của ta. Giãy dụa đi, ngươi càng giãu dụa lòng ta càng cảm thấy vui vẻ. Sau khi làm thịt ngươi, ta lại càng thêm hứng thú!
Sắc mặt lão tổ Viêm gia dữ tợn, muốn hành hạ Sở Vân cho đến chết. Bây giờ hành hạ tâm lý Sở Vân tới chết, đến khi phiên chợ biển kết thúc, tiếp đến sẽ hành hạ thân thể hắn đến chết.