Nguyên Tịch đứng trong đám nữ sinh vẫy tay với cô: “Giữa trưa chúng tớ đi nướng thịt, cậu đi không?”
Minh Thù rất muốn trưng mặt lạnh lùng, nhưng cô vẫn là bày ra gương mặt tươi cười:
“Không đi!”
Trẫm không ăn được, lẽ nào nhìn các ngươi ăn sao?
Trẫm giống như một Huyết tộc tự ngược đãi bản thân sao?
Nguyên Tịch như nhớ ra gì đó,có chút áy náy nhìn Minh Thù, quay sang nói với những nữ sinh khác:
“Tớ không đi, các cậu đi đi.”
Mấy nữ sinh thầm oán giận, nhưng nhìn dáng vẻ cười khanh khách của Minh Thù đáng yêu như vậy, các cô không thể nặng lời nên chỉ tức giận bỏ đi.
Buổi trưa đa số mọi người đều tham gia tiệc nướng, Huyết tộc thì tản ra không biết đi đâu.
Minh Thù ở trong phòng ăn xong cơm trưa, Nguyên Tịch bị Tư Lạc gọi đi đến bây giờ còn chưa trở về, Minh Thù chuẩn bị đi giết người.
Nhưng mà trong phòng Tư Lạc không có ai, một mình Andy đang chơi trò chơi, hắn nhiệt tình mời Minh Thù cùng chơi, sẵn tiện hỏi cô khi nào kích nổ nhà người ta.
“Tìm cơ hội thích hợp.”
Minh Thù cầm điều khiển, tùy ý chém yêu quái trong màn hình.
“Cũng đúng, chuyện này không thể gấp.”
Andy gật đầu: “Này này, cậu đừng đi qua bên kia, đi ở đây, đúng, nhảy! Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích…”
Hạ Phù đứng ngoài phòng, nhìn từ cửa phòng khép hờ thấy bên trong hai người sóng vai ngồi với nhau, trên mặt hiện lên hai chữ lạnh lùng.
Chẳng những có người muốn phá thiết lập của hắn.
Bây giờ còn có người muốn đào góc tường của hắn.
Không thể nhẫn nhịn!
[Cửu thiếu, góc tường này của ngươi còn chưa đào được đâu.] Hệ thống yếu ớt nhắc nhở.Vậy cũng không thể để cho người khác đến đoạt lấy!
Hừ!
Minh Thù chơi một lúc, Nguyên Tịch vẫn chưa trở về, cô liền đứng dậy rời đi.
Vừa mở cửa đã thấy Hạ Phù đứng bên ngoài, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô, cũng không biết đứng đây bao lâu,
“Bạn học Hạ Phù làm thần giữ cửa à?”
Nếu không phải tố chất tâm lý trẫm tốt, mở cửa thấy một người đen thui như vậy chắc chắn sẽ bị dọa chết.
Thần con mẹ nó giữ cửa.
Có thần giữ cửa nào đẹp trai như lão tử không?
“Nói chuyện?”
Âm điệu Hạ phù hơi phập phồng.
“Không nói chuyện.”
Minh Thù lắc đầu, mỉm cười về phòng: “Tôi và bạn học Hạ Phù không có gì để nói.”
Hạ Phù níu tay Minh Thù, kéo cô trở về, ánh mắt nhìn thẳng cô, nói từng chữ:
“Cậu, tức… giận à?”
Minh Thù giãy tay ra, nụ cười sâu thêm: “Bạn học Hạ Phù nói đùa à, tôi có gì phải tức giận, ngài là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi cảm tạ ngài còn không hết.”
Mặc dù giọng nói thiếu nữ rất bình thường, nhưng Hạ Phù luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái.
Cọng dây nào của người này bị đứt rồi!
Bình tĩnh.
Hít sâu.
Không thể chửi thề được.
“Vậy… thì… lấy… thân… báo… đáp.”
Hạ Phù lạnh mặt nói.
Hành lang đột nhiên yên tĩnh.
Dường như không nghe được tiếng trò chơi trong phòng.
Một lúc sau, Minh Thù nhướng mày cười: “Bạn học Hạ Phù, cậu đùa gì thế, tôi là Huyết tộc.”
Ân cứu mạng này muốn trẫm lấy thân báo đáp?
Đầu óc ngươi bị cửa kẹp rồi!
Trẫm rẻ như vậy sao?
Phải dùng đồ ăn vặt… Không được, đồ ăn vặt ở thế giới này không xài được.
Hạ Phù mắt không chớp nhìn chằm chằm Minh Thù: “Pháp… luật… công… nhận.”
Trong xã hội hiện tại, con người và Huyết tộc kết hôn rất bình thường, pháp luật đã sớm đồng ý là hôn nhân hợp pháp.
“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì, tôi là nữ vương Huyết tộc.”
Minh Thù khoanh tay, thái độ kiêu ngạo: “Chỉ có tuyển nam sủng, không lập gia đình.”
Tuy Hạ Phù vẫn chưa nói đến thân phận cô, nhưng Minh Thù nghĩ chắc chắn hắn biết. Mà ban đầu hắn cứu mình có thể cũng là có mục đích riêng.
Quả nhiên, Minh Thù nói xong câu này, Hạ Phù cũng không bị thân phận nữ vương Huyết tộc làm sợ hãi, ngược lại ánh mắt càng tối hơn.
Nam sủng…
Lão tử phải làm nam sủng của cô?
Thiên tài như hắn sẽ đi làm nam sủng?
Cái vũ trụ này là sao?
Kiên! Quyết! Không! Muốn!
“Không ai công nhận.”
Hiện tại, cô lẻ loi một mình đừng tưởng hắn không biết!
“Sao cậu biết không ai công nhận?”
Thân phận nữ vương Huyết tộc của cô còn chưa bị tước bỏ, nhẫn tượng trưng cho nữ vương Huyết tộc cũng còn trong tay cô, chỉ cần đứng ra nhất định sẽ có Huyết tộc ủng hộ cô.
Cô là nữ vương Huyết tộc.
Không ai có thể thay đổi.