Trong Lưu gia vốn có hai thanh âm, hiện tại thái độ của Vũ Hoàng đã sáng tỏ, tự nhiên không người nào dám nhúng tay. Có thể ngăn cản Lăng Hàn hay không, vậy phải xem Phong Viêm. Xét đến cùng, cái này vẫn là ân oán cá nhân giữa Lăng Hàn và Phong Viêm.
Lăng Hàn lại đi mấy bước, đã đi tới trước hai người kia.
– Lăng Hàn, ngươi đến uống rượu mừng, ta hoan nghênh, lời nói của ngươi ta cũng không muốn nghe!
Phong Minh mở miệng nói. Rõ ràng một bộ như lưu manh, lại nói ra lời có trình độ, khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Hiển nhiên, đây là Phong Viêm dạy. Nhưng lời nói kế tiếp của hắn lại làm người ta nhíu mày.
– Lăng Hàn, ta nghe nói trước kia ngươi và Vũ Đồng quan hệ rất gần. Sẽ không phải ngươi đã cắm sừng cho ta chứ?
Phốc!
Không ít người phun ra ngoài. Lời này sao có thể hỏi ngay mặt, không cảm thấy mất mặt sao? Người ngu ngốc, tên này quả nhiên là người ngu ngốc, là Phong Viêm dùng để làm Lăng Hàn ghê tởm.
Dù ai nghe được nữ nhân của mình bị người nhục nhã như vậy, cũng sẽ tức giận đến xanh mặt!
Ngay cả sắc mặt của người Lưu gia cũng khó coi. Lưu Vũ Đồng là thiên chi kiêu nữ của Lưu gia, nàng chịu nhục, Lưu gia há sẽ dễ chịu?
– Nhanh bái đường thành thân! Nữ nhân xinh đẹp như vậy, ta đã không nhịn được muốn vào động phòng!
Phong Minh dại gái nói. Hắn chỉ gặp qua Lưu Vũ Đồng một lần, lại bị mê đến thần hồn điên đảo. Nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới mình có thể lấy được mỹ nhân tuyệt sắc như vậy.
Tất cả mọi người liên tục lắc đầu. Bọn họ không biết Lưu gia ở chuyện hôn sự này được chỗ tốt gì, nhưng Phong Minh làm như thế, mặt của Lưu gia cũng bị mất hết.
Quả nhiên, tất cả mọi người của Lưu gia đều tái xanh. Không nghĩ tới Phong Minh dung tục đến mức độ như thế.
Chỉ có Phong Viêm mỉm cười. Người khác hắn không tìm, nhưng lại tìm Phong Minh đến, vừa ý không phải vì Phong Minh ác tục lưu manh sao? Phong Minh càng đê tiện, thì càng có thể nhục nhã Lăng Hàn! Xem đi, ngươi cũng chỉ như vậy, cùng tiểu nhân vật như vậy tranh nữ nhân.
– Còn lo lắng làm gì, bái đường a! Bái đường a! Không thấy ta đã nín rất lâu sao?
Phong Minh thúc giục.
Đùng!
Lăng Hàn ra tay, một đấm đánh vào đầu Phong Minh…
Rắc…
Xương cốt gãy lìa, cái cái đầu của Phong Minh bị đập vào trong lồng ngực. Thân thể hắn loạng chà loạng choạng mấy lần, oành… ngã trên mặt đất, lúc này mới có máu tươi tràn ra.
A, việc vui biến thành tang sự.
Thấy cảnh này, không ít người đều muốn vỗ tay khen hay. Thực là Phong Minh quá đê tiện, kéo thấp thân phận của bọn họ. Bây giờ hắn bị Lăng Hàn đập chết, ai cũng đều có cảm giác khoan khoái khi con ruồi ghê tởm kia rốt cục chết rồi.
Chỉ có sắc mặt của người nhà họ Lưu là càng thêm khó coi. Bất kể nói thế nào, Phong Minh cũng là cô gia của Lưu gia. Nhưng hắn ở Lưu gia lại bị người ngoài đập chết, này là đánh mặt của bọn họ.
– Lăng Hàn, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn!
Phong Viêm rốt cục đứng lên, hai tay chắp ở sau lưng, đi về phía Lăng Hàn.
Phong Minh chết, hắn tự nhiên không để ở trong lòng, ngược lại hắn chưa từng lưu ý qua người đường đệ này. Phong gia cũng không cần loại phế vật ấy!
Hắn chỉ muốn dùng Phong Minh nhục nhã Lăng Hàn. Không nghĩ tới Lăng Hàn quả đoán như vậy, trực tiếp đập chết Phong Minh.
– Vậy thì như thế nào?
Lăng Hàn đối chọi gay gắt nói. Hắn và Phong Viêm đã sớm không còn khả năng hòa giải.
– Ha ha!
Nhưng Phong Viêm không nổi giận, mà nói với người của Lưu gia:
– Sao dừng lại, không nghe tân lang mới vừa nói sao, nhanh bái đường thành thân!
Ồ, không phải Phong Minh đã bị đập chết rồi sao, còn bái đường kiểu gì? Tê, sẽ không phải Phong Viêm muốn Lưu Vũ Đồng gả cho một kẻ đã chết chứ?
Độc! Quá độc!
Chẳng trách Phong Viêm thong dong như vậy! Mục đích của hắn chỉ là nhục nhã Lăng Hàn. Mà gả cho một kẻ đã chết, so với gả cho một phế vật còn tệ hơn.
—————