Cố Thiển cắn chặt răng, dùng sức rút tay về, mở hộc xe bên cạnh, lấy ra một chai nước khoáng súc miệng.
“…..”
Mặc Bắc Trần thấy thế, hận không thể bóp chết cô.
———-
Chuyến bay kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ, lúc ba người tới Lê Thành đã là đêm khuya, đến khách sạn thu xếp ổn thỏa cũng ba giờ sáng. Ngôn Lạc Hi nằm trên giường, vẫn không ngủ được
“Điền Điền…..”
Điền Linh Vân trên giường đơn bên cạnh ngủ mơ mơ màng màng, nhẹ nhàng lên tiếng:”Hả?”
“Không có gì, cậu ngủ đi.” Ngôn Lạc Hi trở mình, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Ngày hôm sau, Ngôn Lạc Hi ngồi trong nhà hàng ngáp dài ngáp ngắn.
Ở nước ngoài có cái thật tiện, ra đường không cần cải trang, không cần kính râm nhìn bầu trời qua cửa kính cảm giác thật thoải mái.
“Đã lâu không nhìn thấy bầu trời trong xanh như vậy, đáng tiếc chúng ta đến đây làm việc, không phải đi chơi.”Ngôn Lạc Hi đưa một miếng bánh mì vào trong miệng uể oải nhai.
Điền Linh Vận vừa ăn bánh mì nướng vừa xác nhận lịch trình hôm nay, thấy cô còn đang buồn xuân thu, liền nói: “Tối nay có buổi trình diễn thời trang, nhưng chúng ta phải đi gặp tổng giám đốc trước. Cậu mặc chiếc váy màu xanh da trời đó đi.”
“Ồ”
“Chúng ta có thể trở thành người phát ngôn cho thương hiệu này ở khu vực Châu Á hay không tùy thuộc vào cuộc gặp gỡ lần này”. Điền Linh Vân đã nói chuyện với tổng giám đốc không nhiều lắm, chờ anh ta gặp Nhị Lạc cơ bản có thể quyết định.
Nếu như Nhị Lạc có thể làm người đại diện của thương hiệu lần này, như vậy cô liền thuận lợi bước vào giới thời trang ở Mỹ, về sau tài nguyên trong phương diện thời trang cũng sẽ cuồn cuộn không ngừng.
Ngôn Lạc Hi có chút không yên lòng, “Vị tổng giám đốc này có sở thích gì không?”
Điền Linh Vân sửng sốt, “Cái này cũng không chú ý, làm sao vậy?”
“Thư ký Chu phiền anh giúp tôi điều tra sở thích người này một chút trước khi chúng ta gặp mặt. Cổ ngữ có câu, hợp ý, làm ít công to”
Cho dù lần này không lấy được người phát ngôn, ấn tượng tốt lần đầu gặp mặt, về sau vẫn còn có cơ hội.
“Vâng”.
Ăn xong bữa sáng, Ngôn Lạc Hi trở về phòng thay váy, thu dọn xong Chu Bắc trong tay mang theo hai chai
rượu lâu năm đi tới.
”Phu nhân, đây là món ưa thích của Lão Phật gia”
“Rượu sao?” Ngôn Lạc Hi ngạc nhiên hỏi
“Đúng vậy”
Ngôn Lạc Hi không cần hỏi Chu Bắc sao lại tra ra nhanh vậy, cậu ta là quân nhân, mấy chuyện cỏn con này không làm khó được.
“Vậy chúng ta đi thôi”
Ba người ngồi vào trong xe, nửa giờ sau, xe dừng lại trước tòa nhà nghệ thuật tuyệt vời, đây chính là trụ sở chính huyền thoại Ne Crawford.
Đây là một thương hiệu lớn sản xuất ra những quần áo, túi xách, giày dép xa xỉ tiêu thụ khắp nơi trên thế giới. Nó cũng là thủ đô trong mơ của tất cả các cô gái trẻ tuổi, bởi vì mỗi mùa khác nhau bọn họ sẽ ra mắt thời trang theo phong cách độc đáo, mặc quần áo của họ sẽ có cảm giác bồng bềnh như tiên giáng trần.
Nhân viên đi đến mở cửa xe, Ngôn Lạc Hi bước xuống đầu tiên nở một nụ cười thân thiện cảm ơn, người đàn ông nước ngoài bỗng dưng sửng sốt chốc lát, sau đó trở nên ngại ngùng.
Ngôn Lạc Hi cũng khá bất ngờ, lại lần nữa hướng đối phương gật đầu, Chu Bắc ở bên cạnh che mặt, nếu Thất Gia nhìn thấy vợ anh ấy thả điện lung tung, chỉ sợ người đàn ông đó lập tức đăng xuất khỏi thế giới này.
Ba người chuẩn bị bước tới trụ sở Ne Crawford, phía sau chạy tới chiếc Rolls Royce màu đen, nhân viên hướng về Ngôn Lạc Hi xin lỗi rồi bước tới mở cửa xe.
Ngôn Lạc Hi quay lại nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc từ trong xe xuống không thể nhịn được, cau mày, thực sự là hồn ma bất diệt!