Phùng Chí Ngạo vốn luôn thù ghét Phùng Chí Viễn rốt cuộc lúc này cũng đã hiểu ra nhiều điều. Phùng Chí Viễn không hề muốn tranh giành quyền lực với ông ta, mà mọi chuyện ông ta làm chỉ vì muốn đối phó Bách Lý Yến.
Sau khi biết điều này, ông ta cũng bớt căm ghét Phùng Chí Viễn hơn.
Bách Lý Yến nhìn chằm chằm Phùng Chí Viễn, lạnh lùng nói: “Bách Lý Yến tôi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, dựa vào cậu cũng muốn cản tôi sao?”
Bách Lý Yến nói xong, một luồng áp lực võ thuật đáng sợ toát ra từ người lão ta, trực tiếp khóa chặt Phùng Chí Viễn.
Hai mắt Phùng Chí Viễn đỏ ngầu, khí thế võ thuật trên người đột nhiên tăng vọt.
“Siêu Phàm Thất Cảnh!”
Khi mọi người cảm nhận được khí thế võ thuật bùng phát trên người Phùng Chí Viễn, tất cả đều sững sờ.
Phùng Chí Ngạo cũng ngây người: “Chú đột phá rồi!”
Từ nhỏ tới lớn võ công của Phùng Chí Ngạo luôn cao hơn Phùng Chí Viễn.
Nhưng mà bây giờ Phùng Chí Viễn lại đột phá Siêu Phàm Thất Cảnh.
Mà Phùng Chí Ngạo lại cảm nhận được luồng áp lực mạnh mẽ từ trên người Phùng Chí Viễn chứng tỏ Phùng Chí Viễn đã đột phá Siêu Phàm Thất Cảnh từ lâu rồi.
Chỉ là bây giờ Phùng Chí Viễn mới bộc lộ thực lực thật sự của mình.
Phùng Hoàng cũng ngây người.
“Lui ra!”
Sau một thoáng ngạc nhiên, Phùng Hoàng giận dữ quát.
Dù Phùng Chí Viễn đột phá Siêu Phàm Thất Cảnh nhưng Bách Lý Yến lại là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hàng thật giá thật, Phùng Hoàng biết rất rõ chênh lệch giữa Thất Cảnh và Bát Cảnh lớn cỡ nào.
Có thể nói cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong chỉ là giun dế trước mặt Siêu Phàm Bát Cảnh.
Bởi vì chênh lệch cảnh giới giữa hai người thật sự quá lớn.