Đừng mà!
Đôi mắt Diệp Thành đỏ ngầu, hắn đứng dậy bước ra hai bước rồi ba bước nhưng lại bị một đạo lôi chớp đột nhiên bay đến giáng vào người khiến hắn quỳ dưới đất.
Vĩnh biệt rồi!
Bích Du mỉm cười, nụ cười mang theo những giọt nước mắt, vòng xoáy hoa tươi không ngừng thôn tính, hoá thành từng cánh hoa bay rợp trời.
A….!
Ba tên ma tướng gào thét muốn xông ra ngoài nhưng lại bị lôi vào vòng xoáy vạn hoa, cho dù là cơ thể hay linh hồn đều bị vạn hoa nhấn chìm.
Khuôn mặt Diệp Thành nhơ nhuốc máu và nước mắt, hắn lảo đảo xông tới nhưng lại chẳng nắm bắt được gì trong tay, nữ tử duyên dáng yêu kiều cũng bị nhấn chìm trong vạn hoa rồi tiêu tán, chỉ để lại lời nói động lòng người.
Đối đầu với trời, thiên sát cô tinh!
Diệp Thành bật cười, tiếng cười thê lương, hắn nắm lấy sát kiếm lảo đảo bước đi giống như kẻ điên.
Phụt! Phụt! Phụt!
Tường thành lúc này nhuốm đỏ máu, có máu của hắn, có máu của Thiên Ma nhưng chỉ cần là Thiên Ma xông lên thì đều bị hắn chém cho không còn hình dạng con người, phía sau hắn trải đầy máu và xương.
Giết!
Thiên Ma binh xông tới giống như nước thuỷ triều lên.
Giết!
Diệp Thành thầm gào thét trong lòng, hắn chẳng khác kẻ điên hết lần này tới lần khác bị nhấn chìm, hết lần này tới lần khác sát phạt ra, hết lần này tới lần khác bị đánh gục rồi lại liên tục đứng dậy quật cường giết chóc khiến Thiên Ma run rẩy.
Sự điên cuồng của Diệp Thành khiến Thiên Ma phải sợ hãi, bàn tay cầm chiến thương của hắn run lên.
Theo như Thiên Ma chúng tướng thấy thì một tên tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà trước đó chúng vốn cho rằng chỉ là con sâu cái kiến lúc này lại chiến đấu hết đỗi phi phàm, lần lượt trảm diệt hai tên Ma Quân, ma tướng phải bỏ mạng trong tay hắn không phải là ít, lúc này nếu như bảo phải xông lên thì thực sự chúng cũng không dám lên.