– Ân!
Nhiếp Vân gật đầu, nhìn sang nữ hài trước mặt.
– Đúng thế, hiện tại Chân Huyết Vương Quan đã chữa trị, ta có thể sử dụng vương miện đối chiến người khác hay không?
Tuy Chân Huyết Vương Quan còn không khôi phục tới mức đỉnh phong nhưng xem uy thế lúc trước, đã biết rõ hơn xa nửa bước phong vương thần binh, nếu như dùng nó đối chiến, cho dù phong vương sứ giả đồng thời tới cũng không sợ.
– Nếu như… Chủ nhân không muốn bị lực cắn trả hút khô, có lẽ có thể trực tiếp sử dụng!
Vẻ mặt Tĩnh Tâm cổ quái nói ra.
– Lực cắn tra hút khô? Có ý tứ gì?
Nhiếp Vân sửng sốt.
– Rất đơn giản, ngươi bây giờ lui ra ngoài, nhìn Chân Huyết Vương Quan chẳng phải sẽ biết?
Tĩnh Tâm cũng không giải thích.
– Tốt!
Ý thức Nhiếp Vân rời khỏi không gian vương miện, bản tôn đang ở trong nạp vật thế giới, nghe thế cũng lui ra ngoài.
Ý thức trở về, ngẩng đầu nhìn vương miện chói mắt.
Đưa bàn tay về phía trước.
PHỐC!
Còn chưa tới trước mặt, một đạo lực lượng khổng lồ bao phủ thân thể hắn, hắn lập tức bay ngược ra sau và phun máu tươi như suối.
– Lực cắn trả thật là mạnh!
Cánh tay nhoáng lên một cái, thân thể ổn định lại, trong lòng Nhiếp Vân có chút hoảng sợ.
Nếu như không phải đang ở trong Nạp Vật thế giới, nếu như là ở bên ngoài, chỉ tính riêng lực cắn trả lần này cũng có thể khiến cho hắn vứt bỏ nửa cái mạng của mình.
Đây còn là Chân Huyết vương quan đã bị hao tổn, nếu như quả thực khôi phục, khôn biết ẽ mạnh bao nhiêu chứ?
– Ta đã nói trước rồi, ngươi còn không tin…
Tĩnh Tâm xuất hiện ở trước mặt hắn, vẻ mặt vô tội nói.
– Không phải ngươi đang nắm Chân Huyết vương quan trong tay hay sao? Sao ta vẫn không thể đụng chạm được chứ?
Nhiếp Vân có chút kỳ quái hỏi.
Trước đó chém giết cỗ ý chí kia, Tĩnh Tâm đã hoàn toàn nắm Chân Huyết vương quan trong tay, dựa theo đạo lý mà nói, chẳng khác nào hắn đã luyện hóa được món bảo vật này. Thế nhưng không ngờ minh lại bị bảo vật đả thương.
Đây là tình huống gì chứ?
– Đúng là ta đã nắm giữ toàn bộ Chân Huyết vương quan, nhưng mà… Thực lực của chủ nhân quá thấp, còn không có đạt tới thực lực Phong vương. Cho nên cho dù luyện hóa thần binh Phong vương thì cũng không sử dụng được. Như vậy cũng giống như trẻ con sử dụng chùy vậy, cho dù có cầm cũng cầm không thể nhấc lên được. Sao có thể dùng được chứ?
Tĩnh Tâm lè lưỡi, có chút bất đắc dĩ nói.
– Ách… Ý của ngươi là, thực lực của ta không tới Phong vương thì sẽ không sử dụng được món pháp bảo này?
Nhiếp Vân buồn rầu.
Quá bực bội a. Nếu như không đạt tới thực lực Phong vương thì không thể dùng Chân Huyết vương quan, đắc tội với ba đại cường giả Phong vương mới giành được vật này, thế nhưng cuối cùng lại là bài trí hay sao?
Mặc dù phiền muộn, thế nhưng chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút cũng đã hiểu rõ.
Thực lực và binh khí phối hợp hoàn hảo với nhau, thực lực không bằng, nếu như cưỡng ép sử dụng binh khí lợi hại. Như vậy không những không có tác dụng, ngược lại còn sẽ phải chịu cắn trả. Cũng giống như ban đầu ở Hư Vô Giới vậy. Thực lực mọi người bị áp súc đến năm trăm đầu đại đạo. Cho dù có thần binh Chúa Tể thì cũng không có cách nào sử dụng được. Chỉ có thể ngoan ngoãn sử dụng Hỗn Độn thần binh mà thôi.
– Chủ nhân không thể dùng. Thế nhưng ta có thể sử dụng a! Chân Huyết vương quan cũng đồng nghĩa với ta, pháp bảo càng mạnh thì ta cũng càng lợi hại. Chỉ cần chủ nhân gọi một tiếng, ta có thể làm tay đấm miễn phí cho chủ nhân a.
Tĩnh Tâm cười hắc hắc.
– Ách, cũng đúng.
Nhiếp Vân gật đầu, mới vừa rồi hắn đã quên mất Tĩnh Tâm. Nàng thân là khí linh, đương nhiên có thể ung dung nắm toàn bộ pháp bảo trong tay. Vừa mới nói xong hắn hơi có chút sững sờ:
– Không phải mới vừa rồi ngươi nói sau khi Chân Huyết vương quan được chữa trị thì mới có thể hóa hình đi ra được đúng không?