Cười nói một câu, Nhiếp Vân miệng phun kim ngôn.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt khí linh cường đại biến thành côn trùng trong hổ phách, không tiếp tục nhúc nhích và bị áp chế triệt để.
– Tĩnh Tâm, đi luyện hóa hắn đi!
Chẳng muốn nói nhảm nữa, Nhiếp Vân quay đầu phân phó một câu.
– Vâng!
Tĩnh Tâm bay qua.
Nàng muốn trưởng thành cần triệt để khống chế Chân Huyết Vương Quan, nhất định phải thôn phệ khí linh khác, đây là cách sinh tồn, cũng không có thương cảm gì đáng nói.
– Không…
Khí linh bộ dạng Chân Huyết Vương bị khống chế, ánh mắt của hắn phio thường khủng hoảng, liên tục cầu khẩn, đáng tiếc… Hai người chỉ có một được phép sống tiếp, còn lại đều là vô bổ.
Một lát sau năng lượng hùng hậu cảu khí linh này rót vào người Tĩnh Tâm.
Xì xì xì xì…
Quần áo của Tĩnh Tâm hóa thành bụi phấn, thân thể lung linh hoàn mỹ xuất hiện.
– Chủ nhân!
Không biết qua bao nhiêu thời gian, Tĩnh Tâm đứng lên sau đó hưng phấn đi tới trước mặt Nhiếp Vân.
– Khục khục, mặc quần áo…
Nhìn nàng chạy tới trước mặt, Nhiếp Vân cảm thấy xấu hổ, hắn lấy một bộ y phục che thân thể lung linh của nàng.
– Tĩnh Tâm có mặc quần áo hay không cũng là người của chủ nhân, không có gì khác nhau.
Đôi mắt Tĩnh Tâm xoay tròn sau đó cười nói.
– Ach?
Nghe nàng nói như vậy, Nhiếp Vân lắc đầu, cũng không nói nhảm.
– Tư tưởng của ngươi đã trưởng thành không ít.
Tĩnh Tâm trước kia đơn thuần đáng yêu, không khác gì tiểu cô nương bảy tám tuổi, cũng không có suy nghĩ và ý niệm trưởng thành, hiện tại nói ra lời này, ánh mắt giảo hoạt, thân thể trần truồng là cố ý, Nhiếp Vân quan sát tỉ mỉ thì làm sao không biết.
– Thôn phệ khí linh, ta phát triển không ít, tự nhiên sẽ lớn lên!
– Chẳng lẽ chủ nhân ưa thích tiểu loli mà không thích thục tỷ?
Tĩnh Tâm cười nói, liếc mắt nhìn thân thể hoàn mỹ của mình.
– Nếu không… Ta lại biến trở về bộ dạng như cũ? Ngươi có thể… Tùy ý…
– Khục khục…
Nghe nói như thế, Nhiếp Vân lảo đảo, hắn suýt sắc nước bọt, thiếu chút nữa ngất đi, xem ra nàng không chỉ lớn hơn, năng lực tư duy rất mạnh, nói tiếp sẽ không tốt, hắn phải đổi chủ đề.
– Thực lực của ngươi hiện tại rất mạnh?
Thấy hắn xấu hổ như thế, Tĩnh Tâm biết rõ đúng mực, hiểu rõ đạo lý hăng quá hoá dở cho nên không nói thêm, cũng trả lời hắn:
– Thân là khí linh, bởi vì không có thân thể, ý niệm đơn thuần cũng là cường giả phong vương!
– Sức chiến đấu kém nhiều… Vận dụng Chân Huyết Vương Quan là có thể ngăn cản một lúc!
– Đương nhiên, đó là do vương miện bị hao tổn nhiều năm, nếu vương miện có thể chữa trị triejt để, ta chẳng những có thể biến hóa xuất hiện trước mặt chủ nhân, còn có thể đánh nhau với cường giả phong vương mà không rơi vào thế hạ phong!
– Ngăn cản cường giả phong vương? Chiến đấu không lâm vào hạ phong?
Nhiếp Vân khiếp sợ.
Nếu thật là như vậy, hắn đã có một người hầu cấp phong vương… Quá cường đại ah.
– Đúng vậy!
Tĩnh Tâm tràn đầy đắc ý.
Chủ nhân trước mặt cho dù làm chuyện gì cũng tính trước, nhìn hắn giật mình là việc hiếm gặp.
– Làm sao có thể giúp vương miện khôi phục?
Nhiếp Vân hơi động tâm.
Nếu đúng như Tĩnh Tâm nói, khi triệt để khôi phục, hắn sợ gì đám người A Dục Vương?
– Cần một ít bảo vật trân quý, Kim Linh Ngân Sa, Cửu Thiên Linh Lung Thạch, Hỗn Độn Hàn Tinh!
Tĩnh Tâm nói.