Tuyệt Sát Vương không nghĩ tới Nhiếp Vân dám làm như thế, sắc mặt của hắn khó coi, đánh chết sứ giả của hắn chẳng khác nào quyết liệt với hắn, A Da Nạp Chi Tinh lại không có khả năng đến tay hắn.
Ầm ầm!
Trong tiếng quát lớn có một đạo kiếm quang như thiểm điện đâm thẳng vào Nhiếp Vân, thiểm điện đã đánh tới trước mặt hắn.
Hừ!
Sớm biết đối phương sẽ động thủ, Nhiếp Vân cũng không tránh né, hắn vung tay một cái và tia chớp biến mất.
Cường giả phong vương rất lợi hại nhưng ý niệm hình thành mặt người là năng lượng biến thành, còn không thể giết được chúa tể bình thường thì làm sao có thể là đối thủ của Nhiếp Vân.
– Nếu ngươi dám làm càn như thế, như vậy chết đi.
Nhiếp Vân chẳng muốn nói nhảm, hắn cầm Cửu U Trảm Cốt Đao chém xuống.
Răng rắc!
Đầu lâu Cao Dương chúa tể lăn xuống đất, vận mệnh trường hà bị chặt đứt, hồn phách không chạy thoát, hắn lập tức mất mạng.
– Ngươi… Muốn chết!
Tuyệt Sát Vương không nghĩ tới hắn lại quyết đoán như vậy, trực tiếp chém giết Cao Dương chúa tể, khí toàn thân run rẩy, hỗn độn hải dương sau đầu hắn vặn vẹo, dường như tùy thời sẽ giáng lôi đình diệt thế.
– Nhiếp Vân, ta cam đoan ngươi sẽ nhanh chóng biết rõ lửa giận của cường giả phong vương là thế nào!
Tuyệt Sát Vương điên cuồng quát.
– Không cần biết, ta sẽ cho ngươi biết lửa giận của chúa tể là thế nào.
Đối mặt hắn uy hiếp, Nhiếp Vân mặc kệ, Cửu U Trảm Cốt Đao chém lần nữa.
Ầm ầm ầm!
Một đạo đao mang huy hoàng chém lên mặt người to lớn của Tuyệt Sát Vương, tiếng nổ vang lên, Tuyệt Sát Vương không thể tin vào mắt mình, mặt người bị phá diệt, một lần nữa hóa hỗn độn và biến mất không còn nữa.
Đám người Phù Ám Triều sợ hãi, hai người Thần Quân chúa tể sắp phát điên.
Trước kia Nhiếp Vân có mâu thuẫn với A Dục Vương nhưng còn chưa tới mức độ này, chém giết phong vương sứ giả có ý nghĩa đánh vào mặt cường giả phong vương… Tương đương triệt để vạch mặt, không có khả năng xoay chuyển.
Cường giả chúa tể triệt để đắc tội một vị phong vương… Tuyệt đối là cách làm điên cuồng.
– Ha ha, tốt! Tốt!
– Khó trách Tu La Vương giữu gìn ngươi như vậy, làm việc rất quyết đoán.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, A Dục Vương, Hỗn Độn Vương cũng có chút ngoài ý muốn, ngay sau đó cười lớn.
Nhìn thấy hai đại cường giả phong vương có thái độ này, những người khác sững sờ, Thần Quân chúa tể hiểu ra.
– Ta biết rõ, Nhiếp Vân làm như vậy là tỏ quyết tâm với cường giả phong vương khác, cho dù Tuyệt Sát Vương không cam tâm nữa cũng không thể không quan tâm mặt mũi cường giả phong vương khác, làm ra hành vi quá kích!
– Cho dù nói như thế, cách làm này quá không khôn ngoan, không duyên cớ đắc tội một vị cường giả phong vương… Không tốt lắm đâu!
– Đây chính là điểm cao minh của hắn, làm như vậy triệt để đoạn con đường phía sau, không đông diêu tây bãi, các vương giả khác làm sao không bảo vệ? Tốn hao đại lực tài bồi?
Thần Quân chúa tể tán dương.
– Thân là chúa tể có thể tàn nhẫn và quyết đoán như vậy, khó trách tuổi còn trẻ đã đạt tới cấp độ này, quả nhiên không đơn giản!
– Ngươi vừa nói như vậy, đúng thế… Chỉ còn lại Hỗn Độn Vương và A Dục Vương, hắn chọn người nào?
Tinh Dạ chúa tể gật đầu.
Nếu quả thật nó như đối phương, vị Nhiếp Vân này chính là người ngoan độc.
Không tiếc trở mặt với cường giả phong vương này thần phục cường giả phong vương khác, đổi lại bọn họ không dám làm như thế.
– Nhiếp Vân, vẫn câu nói kia, giao A Da Nạp Chi Tinh cho ta, tất cả tai hoạ ngầm sẽ do ta tiêu trừ.
Hỗn Độn Vương nói.
– Cho ta, ta cam đoan Tuyệt Sát Vương không dám đông tới ngươi.
A Dục Vương cũng hứa hẹn, sắc mặt của hắn lạnh lẽo:
– Nếu như không cho, tương đương đắc tội hai đại cường giả phong vương, ta không tin Hỗn Độn Vương có thực lực này, có thể chống lại ta cùng Tuyệt Sát!
– Ngươi đang uy hiếp ta?
Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn sang A Dục Vương, ánh mắt vui vẻ.
– Cũng không phải uy hiếp, mà là trần thuật sự thật!
– Ngươi có thể hỏi Hỗn Độn Vương, hắn vẫn luôn là người hiền lành, ngươi đắc tội hai đại cường giả phong vương, ta sợ hắn cũng không có lực ngăn cản.
A Dục Vương khẽ nói.