Dù Tu La không biết mâu thuẫn sâu xa giữa Tinh Phượng nhất mạch cùng Khổng Tước nhất mạch, nhưng hắn nhanh chóng suy đoán được. Một trận chiến giữa hai cường giả mới là quan trọng nhất. Trước khi bọn họ phân thắng bại, nói chuyện gì cũng là dư thừa. Trước tiên đưa Mỹ công tử đến một nơi an toàn, sau đó chờ đợi kết quả rồi tính tiếp.
Nơi bọn họ bắt đầu chạy trốn là phụ cận thành Gia Lý, dưới chân Gia Lý Sơn Mạch, cho nên rất dễ chui vào trong đó. Địa hình bên này bọn họ đã rất quen thuộc, không lựa chọn học viện Cứu Thục là vì tránh dẫn đến tai hoạ. Vừa tiến vào Gia Lý Sơn Mạch, Mỹ công tử liền cảm thấy khác biệt.
Từ trên người Tu La tản ra một loại khí tức kỳ lạ, tựa hồ cộng hưởng với tất cả thực vật xung quanh. Những đồng minh này bao quanh bọn họ, trong mơ hồ giống như là đồng hoá bọn họ, để bọn họ hoà thành một thể với thực vật.
Mà Tu La tựa hồ còn được những đồng minh này phản hồi, làm cho khí tức của hắn không bị tiêu hao dù đang di chuyển tốc độ cao, ngược lại có cảm giác sinh cơ bừng bừng.
Đây là năng lực gì? Mỹ công tử kinh ngạc nhìn hắn, gia hoả này, ngày càng nhìn không thấu. Hơn nữa, làm sao hắn biết mình đang gặp nguy hiểm? Tại sao lại giúp mình đúng lúc như vậy? Chẳng lẽ, hắn vẫn ở bên cạnh mình sao? Là giám sát hay thủ hộ?
Sau mười mấy phút, Tu La mới thả chậm bước chân, lúc này bọn họ đã bay qua một ngọn núi, đi vào phạm vi Gia Lý Sơn Mạch.
Sở dĩ hắn thả chậm bước chân, cũng không phải vì Tu La cảm thấy an toàn, mà là Gia Lý Sơn Mạch trước mắt dường như đã biến thành thế giới khác.
Tinh mang sáng lạn bao phủ cả sơn mạch, dù là ở xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đạo tinh mang kia toả ra ánh sáng lung linh, phảng phất bầu trời bị bao phủ bởi một tầng thuỷ tinh, mà tinh mang chói mắt kia cũng toả ra từ đó.
Dưới tinh mang là một đoàn ngân quang nở rộ, chính ngân quang này chiếu rọi làm tinh mang kia loé sáng.
Ánh sáng chói mắt lưu chuyển trên không trung, hoà lẫn vào nhau.
Khổng Tước Đại Yêu Vương cùng Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng rút cuộc đã động thủ.
Cho dù cách chiến trường rất xa, Tu La cùng Mỹ công tử vẫn có cảm giác run rẩy. Đó là uy áp huyết mạch, áp lực to lớn đến từ thượng vị giả, phảng phất có thể làm cho trời sụp đổ.
Đúng lúc này, một luồng khí ấm áp từ dây leo quấn quanh hông nàng truyền đến, chảy xuôi dọc cơ thể làm Mỹ công tử dễ chịu hơn vài phần.
Nàng quay đầu nhìn Tu La lại kinh ngạc phát hiện, Tu La đã khôi phục trạng thái bình thường, mặt nạ che mặt không nhìn thấy nhưng đôi mắt đặc biệt sáng, phản chiếu ánh sáng trên bầu trời.
“Hứ —-” một tiếng phượng hót thánh thót vang lên, trên bầu trời một bóng người to lớn che khuất tinh mang hiện lên.
Nhìn từ mặt đất, thân ảnh kia mở hai cánh ra rộng chừng hơn ngàn thước, toàn thân giống như được điêu khắc từ thuỷ tinh, ba lông đuôi lớn màu vàng óng, tựa như thuỷ tinh màu vàng, khiến cho bầu trời phản chiếu một màu vàng rực.
Một bên khác, quang mang màu bạc nở rộ, bộ lông màu bạc bao trùm thân thể, phía sau Khổng Tước Linh xoè ra, hai cánh giang rộng, quang mang màu bạc vặn vẹo. Mặc dù không có hình thể lớn như Tinh Phượng nhưng ánh sáng vặn vẹo, chống lại một khoảng trời đầy tinh mang.
Phượng Hoàng cùng Khổng Tước, trong giờ phút này phảng phất muốn bày ra vẻ đẹp mỹ lệ của ứng cử viên Bách Điểu Chi Vương.
Học viện Cứu Thục.
Cảm nhận được biến hoá trên không trung, các thầy trò sớm đã đi vào trong sân.
Trấn trưởng Trương Hạo Hiên chạy tới học viện, Tư Nho sắc mặt nghiêm trọng nhìn lên không trung, trầm giọng nói: “Khổng Tước Đại Yêu Vương, đối thủ của hắn dường như càng khủng bố hơn.”