Bên trong cũng vang lên tiếng khóc của Tiểu Lan và Mộ Như Tuyết.
“A….”
Tất cả đại thần đều chết sững tại chỗ…
Rất nhanh bắt đầu có người bật khóc, có người thì gào khóc ở đó, còn những tân khoa học tử đám Quản Cùng càng hoang mang hơn.
Tề Dung đứng ra, tức giận nói: “Đại vương trẻ tuổi như vậy, sao có thể bỗng nhiên đột tử được?”
Ngự y khóc nói: “Thần cũng không thể lí giải được, vừa giống như trúng độc vừa không giống, mạch đập đột nhiên dừng đập rồi”.
Tề Dung lập tức ngồi xụp xuống đất, cũng bắt đầu khóc: “Đại vương à, sao lại như thế này? Bắc Lương ta nên làm thế nào đây…”
“Tề tướng, làm thế nào đây?”
“Đúng vậy, tề tướng, ngài đưa ra ý kiến đi”.
“Có cần mời Lãnh Liệt Vương trở về không?”
Tề Dung lắc đầu nói: “Ông trời ơi, bảo lão phu nên làm thế nào đây”.
Tề Dung biết cơ thể của Lãnh Liệt Vương, sở dĩ ông ta lựa chọn nhanh chóng rời khỏi đô thành chính là vì cơ thể đã không chống trụ thêm được nữa, là một chứng bệnh đột phát, chỉ mới mấy ngày trước, Tề Dung vừa nhận được tin Lãnh Liệt Vương đã ốm liệt giường, chuyện này rất ít người biết.
“Tề tướng, ngài nói gì đi”.
Tề Dung chầm chậm đứng lên, nói: “Các vị, thực không giấu diếm, bệnh tình của Lãnh Liệt Vương đã ngày càng nghiêm trọng, mấy ngày trước bắt đầu nằm liệt giường không dậy được nữa, nhưng lại đúng vào lúc này thì đại vương xảy ra chuyện, bảo ta nên quyết định thế nào đây”.
“Tề tướng, thực sự không được nữa thì chỉ đành lập một tân quân thôi…”
“Đúng… đúng…”
“Nhưng lập ai đây? Bát hoàng tử từ nhỏ sức khỏe đã yếu ớt, bây giờ cũng nằm liệt giường nhiều năm, những hoàng tử khác thì vẫn còn nhỏ, việc này… việc này nên làm thế nào đây”.