Có phải vì có thể ăn nữ chính, cho nên cô mới che chở? Hài Hòa Hiệu nhịn không được run run, kiên quyết không để xảy ra thảm án như vậy.
…
“Rắc rắc!”
Lúc Vân Sách ra khỏi phòng, liền thấy Minh Thù tựa vào hành lang, ánh sáng trên hành lang bao phủ lấy cô, quanh thân cô tản ra một tầng ánh sáng ấm áp.
Ánh mắt trong trẻo rơi vào bức tranh trên hành lang, cũng không biết là đang nhìn bức tranh trên tường hay là đang đờ ra. Cả người không có chút nào phòng bị, dáng người vô hại.
Nếu có người đánh lén cô, nhất định có thể thành công.
“Bạn học Vi Hề thay đổi suy nghĩ sao?”
Vân Sách đóng cửa lại, đi tới chỗ Minh Thù: “Dự định dẫn tôi đi cùng sao?”
Ánh mắt Minh Thù chậm rãi chuyện động trên mặt Vân Sách.
Sau vài giây, khóe miệng cô giơ lên: “Không. Tôi tới để đánh cậu.”
“Đánh tôi?”
Bước chân Vân Sách dừng lại: “Thật sự tôi không hiểu rõ, tại sao bạn học Vi Hề lại có thành kiến với tôi như vậy?”
Hắn dừng một chút, lại nói: “Cũng đúng, người là nữ vương, nhất định là chán ghét với sự tồn tại của tôi.”
Vân Sách cho rằng khi nói ra thân phận của cô, cô sẽ hơi kinh ngạc hoặc có biểu cảm khác.
Nhưng mà không có.
Từ đầu đến đuôi cô vẫn mỉm cười, nụ cười hiền lành như thần thánh phổ độ chúng sinh.
“Đến đây đi, đánh xong tôi còn quay trở lại dùng bữa.”
Minh Thù mỉm cười hiền lành như mẹ già.
Vân Sách: “…”
Hắn không muốn đánh.
Lúc hắn đối mặt với cô có một loại cảm giác áp chế, đó là huyết mạch áp chế của nữ vương với bọn họ.
Nữ vương… Vậy hẳn là Huyết tộc tiếp cận gần nhất với tổ tiên.
Dù bây giờ cô rất yếu, nhưng cô dùng huyết mạch áp chế, hắn làm sao đánh thắng được.
Không đánh được không.
Vân Sách muốn chạy, nhưng mà còn chưa được hai bước đã bị Minh Thù túm trở về mỉm cười ôn hòa.
…
Minh Thù đán Vân Sách xong, ung dung về phòng.
Lúc lên lầu gặp Mễ Lạp. Bên cạnh Mễ Lạp có bốn người hầu, nhìn qua rất giống phái đoàn.
Hai người mặt đối mặt, Minh Thù đứng không nhúc nhích.
Mễ Lạp cũng không nhúc nhích, đáy mắt ngập tràn hận thù: “Vi Hề, mày sẽ hối hận vì những chuyện đã làm với tao.”
“Tôi làm gì cô?”
Mễ Lạp nắm chặt hai tay: “Chính mày làm, còn không rõ sao?”
Louis muốn Minh Thù chết, Minh Thù sẽ không vui vẻ được bao lâu.
“Không rõ lắm, cô giúp tôi nhớ lại chút đi.”
Gương mặt Minh Thù vô tội.
Mễ Lạp cười nhạt: “Mày nên cầu xin tha thứ đi.”
Minh Thù khẽ gật đầu, cong môi: “Vậy tôi đây rất mong chờ.”
“Mễ Lạp tiểu thư, chủ nhân đang chờ.”
Người hầu phía sau Mễ Lạp nhắc nhở.
Mễ Lạp liền hừ một tiếng, nhấc chân xuống lầu dưới.
Ngay lúc đi ngang qua Minh Thù, Minh Thù đột nhiên cầm lấy cánh tay Mễ Lạp.
Đôi mắt đẹp của Mễ Lạp trừng qua: “Vi Hề, mày muốn làm gì?”
Minh Thù mỉm cười: “Đưa cô xuống dưới! Không cần cám ơn.”
Nói xong cô liền hất mạnh tay Mễ Lạp xuống.
Mễ Lạp hụt chân, cả người lăn lông lốc xuống cầu thang, có lẽ là không phản ứng kịp, ngay cả năng lực Huyết tộc cũng trở tay không kịp.
Đám người hầu: “…”
Mễ Lạp ngã trên mặt thảm, tức giận ngẩng đầu, rống với người hầu:
“Bắt nó lại cho tôi!”
“Tức giận là được rồi.”
Thấy dáng vẻ cười khanh khách với Minh Thù, Mễ Lạp càng giận dữ.
Bốn gã người hầu nhìn nhau đồng thời ra tay với Minh Thù.
Minh Thù tách khỏi bọn họ, ngáp khiêu khích: “Không bắt được thì chủ nhân các ngươi cắt xén khẩu phần lương thực sao?”
“Bắt nó cho tôi!”
Mễ Lạp tức giận đỏ mặt, biểu cảm trên mặt đặc biệt dữ tợn.
Minh Thù nhảy vài bước lên bậc thang, đứng trong hành lang.
Bốn gã người hầu đồng loạt xông tới, ngay lúc bốn người tới gần Minh Thù thì bọn họ đồng lòng quỳ xuống, không phải là bọn họ tự nguyện, là bản năng thân thể.
Bản năng thân thể thần phục huyết tộc trước mắt.
“Bất kính với tôi, sẽ thua thiệt thôi.”
Minh Thù xoay người rời đi, còn vẫy vẫy tay: “Lần sau chúng ta chơi tiếp.”
Minh Thù không có hứng thú với phản ứng của đám người phía sau.
Bất kể làm gì cũng sẽ tiêu hao thức ăn.
Hiện tại, cô không chỉ đói còn cảm giác mệt rã rời.
Nếu như Mễ Lạp xông lên, cô cũng chỉ có thể chết một lần.