– Phí lão, người nhanh nhanh nghĩ biện pháp giúp hắn đi!
Phí lão lại nói:
– Công chúa không cần khẩn trương, nhìn tình huống của Hàn Phong tựa hồ vẫn có thể tiếp tục duy trì một đoạn thời gian ngắn, nếu hắn có thể hấp thu toàn bộ đám năng lượng này thì đối với tu luyện của hắn sẽ có chỗ tốt rất lớn.
Dừng một chút, Phí lão nói tiếp:
– Hơn nữa, với thực lực của ta lúc này nếu đi vào bên trong đó cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi, về phần muốn cứu Hàn Phong ra là rất khó!
– Sao có thể như vậy được? Ngay cả Phí lão mà cũng không có cách nào sao!
Tiêu Linh nghe Phí lão nói vậy thì càng thêm lo lắng.
Phí lão chỉ đành thở dài, hai mắt tập trung nhìn vào Hàn Phong ở đằng xa, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Ngược lại với bên này, Lâm Chấn Khôn khi thấy Hàn Phong lâm vào tuyệt cảnh thì biểu tình trên mặt cũng có chút hoà hoãn.
– Tiểu tử này xem ra lần này chắc chắn phải chết rồi!
Lâm Chấn Khôn thấp giọng cười nói. Bằng vào Thiên giai thực lực của hắn rất dễ dàng nhận ra đám năng lượng cuồng bạo kia lúc này khủng bố như thế nào, cho dù là hắn muốn bình yên ở bên trong đó một chút thời gian cũng rất khó khăn chứ đừng nói là một Địa giai võ giả như Hàn Phong.
Tuy hắn không biết Hàn Phong làm sao có thể bình yên ở giữa đám năng lượng cuồng bạo đó thời gian lâu như vậy, nhưng hắn lúc này cũng đã phát hiện ra khí tức trên người Hàn Phong có chút hỗn loạn, hiển nhiên tình huống không được tốt cho lắm.
Mọi người bên ngoài lo lắng thì Hàn Phong lúc này lại đang cố gắng giãy dụa kiên trì.
Thời gian từng chút một trôi qua, lúc này đấu khí trong cơ thể Hàn Phong đã tăng lên rất nhiều nhưng kèm theo đó là tinh thần lực trong tinh thần hải của hắn cũng đang dần khô kiệt. Nếu như không có kỳ tích gì xảy ra thì chỉ cần thêm một chút thời gian nữa, hắn sẽ mất đi sự áp chế với đám năng lượng xung quanh.
Uy lực của bốn luồng năng lượng cuồng bạo chồng chất lên nhau thì ngay cả Thiên giai cường giả cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình chứ đừng nói chi Hàn Phong lúc này.
Một khi tinh thần của hắn hoàn toàn tiêu hao, chỉ sợ trong nháy mắt hắn sẽ biến thành cát bụi.
Nghĩ vậy, hắn thầm cười khổ liên tục, hắn trăm triệu lần cũng không ngờ bản thân lại gặp phải tình huống như thế này.
Lúc này mọi người xung quanh đều đã nhận ra tình cảnh của hắn, họ đồng dạng cũng minh bạch sự cường đại của đám năng lượng kia. Vì vậy rất nhiều người không còn tâm tình để tiếp tục lưu lại nữa mà nhanh chóng xoay người rời đi, dù sao mạng nhỏ của bản thân vẫn là quan trọng nhất!
Chỉ một thoáng sau, nguyên bản quảng trường đang rất náo nhiệt đột nhiên trở nên trống trãi, trừ vài bóng thân ảnh ở xa xa thì không còn bóng dáng ai ở gần cả.
Trên khán đài, dưới mệnh lệnh của Tiêu Tấn đại bộ phận mọi người cũng đều nhanh chóng thoái lui.
Tiêu Tấn nhìn Hàn Phong đứng giữa quảng trường, trên mặt nhìn không ra chút biểu tình nào, trầm giọng nói:
– Phí lão, ngươi hộ tống Tiêu Linh rời khỏi chỗ này, lát nữa nếu van nhất Hàn Phong không thể khống chế đám năng lượng kia nữa, nói không chừng nơi này cũng sẽ bị ảnh hưởng.
– Không! Ta muốn ở lại, ta không thể nhìn Hàn Phong một mình gặp nạn!
Tiêu Linh đột nhiên nghiêm giọng nói.
– Linh nhi, bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tình.
Tiêu Tấn nghe vậy liền khuyên nhủ Tiêu Linh.
Mà Phí lão đang đứng bên cạnh Tiêu Linh,hai mắt lại đột nhiên sáng lên, nhìn chằm chằm vào Hàn Phong như đang tự hỏi cái gì. Ngay khi Tiêu Tấn đang khuyên bảo Tiêu Linh, thanh âm có chút gấp gáp của Phí lão vang lên:
– Công chút, lão phu vừa nghĩ đến một việc có thể trợ giúp Hàn Phong vượt qua nguy cơ lúc này!
Bên kia, Hinh Nhã cũng đã khôi phục được chút sức lực, nãy giờ nàng vẫn chăm chú nhìn Hàn Phong, lúc này thấy trán hắn liên tục đổ mồ hôi, trên gương mặt cương nghị đó lại có chút uể oải và thống khổ. Chẳng hiểu tại sao, khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng nàng có chút đau nhói, nhưng hiện giờ nàng cũng không thể trợ giúp gì được, chỉ có thể đưa mắt tiếp tục chăm chú nhìn hắn.
Đúng lúc này, một tiếng đàn du dương chợt xuyên thấu qua màn năng lượng cuồng bạo bên ngoài truyền vào lỗ tai Hinh Nhã và Hàn Phong.
Hinh Nhã có chút nghi hoặc, nàng không hiểu là ai mà trong lúc này mà còn có thể đánh đàn? Ngay lập tức nàng lièn dời đôi mắt đang nghi hoặc của mình về hướng phát ra tiếng đàn thì thấy thân ảnh của Tiêu Linh.
Tiêu Linh lúc này vẻ mặt rất chăm chú, đôi tay ngọc nhanh chóng điểm lên băng huyền cổ cầm trước mặt. Từng âm điệu du dương êm tai theo đôi tay nàng không ngừng vang lên.
Hinh Nhã khi tới Thiên Tinh đế quốc đã từng nghe qua đại danh của Tiêu Linh nhưng lúc này là lần đầu tiên nghe được tiếng đàn của Tiêu Linh.
– Không ngờ trên thế giới này lại có tiếng đàn tuyệt mỹ như thế!
Ngay cả một người luôn đắm chìm trong luyện dược như Hinh Nhã cũng nhịn không được cảm thán khi nghe tiếng đàn của Tiêu Linh.
Trong lúc nàng đang cảm thán thì cũng phát hiện vẻ mặt Hàn Phong tựa hồ có chút biến hoá.
Vẻ mặt Hàn Phong vốn đang có chút thống khổ, dưới âm điệu du dương của tiếng đàn đang dần hoà hoãn lại. Tinh thần lực vốn đang dần trở nên khô kiệt của hắn ngay khi tiếng đàn vang lên tựa hồ cũng có chút biến hoá.
Lúc nghe thấy tiếng đàn vang lên, Hàn Phong cũng có chút sửng sốt, nhưng lập tức liền biết đây là tiếng đàn của Tiêu Linh.
Tiếng đàn vừa lọt vào tai, Hàn Phong liền cảm thấy tinh thần lực của mình rung lên, tinh thần hải vốn đang khô kiệt lại phát sinh biến hoá.
Cảm thụ được sự biến hoá của tinh thần hải, Hàn Phong kích động không thôi. Hắn liền vội vàng tập trung tinh thần dung hợp với tiếng đàn.
Chỉ một lát sau, tinh thần lực của hắn như dâng trào lên trong tinh thần hải của hắn. Nguyên bản sự áp chế với bốn luồng năng lượng xung quanh đang dần mất đi thì lúc này đã trở lại hoàn toàn.
Tiếng đàn tiếp tục vang lên, Hàn Phong dưới sự trợ giúp của tiếng đàn, nhanh chóng lấy lại tinh thần bắt đầu tiếp tục điên cuồng hấp thu năng lượng xung quanh.
Gần nửa ngày sau, đám năng lượng khủng bố trên quảng trường đã không còn lại bao nhiêu. Dưới sự trợ giúp của Tiêu Linh, tinh thần lực của Hàn Phong cũng chậm rãi khôi phục, mặc dù tốc độ không nhanh nhưng cũng đủ để đối phó vứoi đám năng lượng cuồng bạo kia.
Khi tia năng lượng cuối cùng tiến vào thân thể hắn, cả quảng trường liền yên tĩnh lại.
Hinh Nhã nửa nằm trên mặt đất vẫn đang chăm chăm nhìn Hàn Phong, lúc này nàng lại nghe thấy trên người hắn vang lên tiếng xương cốt rắng rắc vang lên. Sau đó, một cổ khí tức cường đại từ người hắn đột nhiên bạo phát.
Đồng thời hai mắt vốn đang nhắm chặt của Hàn Phong cũng mở ra.
Nhẹ thở ra một hơi, hai mắt Hàn Phong khẽ sáng lên, trên mặt cũng lộ vẻ mừng rỡ.
Lần này hấp thu năng lượng đan bạo của bốn viên cửu cấp đan dược đã giúp hắn đang từ Địa giai tứ phẩm một bước nhảy lên Địa giai bát phẩm, hỡn nữa khoảng cách đến cửu phẩm cũng không xa.
Sau khi đám năng lượng cuồng bạo hoàn toàn tiêu thất, cả quảng trường cũng khôi phục lại yên tĩnh nhưng trên mặt đất xung quanh lại biến thành một đám hỗn loạn.
Nhưng lúc này cũng không ai đi chú ý tới những thứ này.
Tiêu Linh ngay khi đám năng lượng vừa biến mất liền đình chỉ đánh đàn, vẻ mặt vui sướng nhìn Hàn Phong.
Lúc Tiêu Tấn đang khuyên nàng rời đi thì Phí lão đột nhiên nghĩ ra cách trợ giúp Hàn Phong.
Do lúc trước thấy Hàn Phong có thể cộng minh cùng tiếng đàn của Tiêu Linh để tiến vào một cảnh giới kỳ diệu nào đó, Phí lão liền thử để Tiêu Linh đàn một khúc em có thể trợ giúp được gì không.
May mắn là tiếng đàn của Tiêu Linh quả thật có thể trợ giúp cho Hàn Phong. Với thực lực của Phí lão, rõ ràng có thể phát hiện được trong nháy mắt khi tiếng đàn vang lên, khí tức đang hỗn loạn trên người Hàn Phong liền bình ổn trở lại.
Thấy vậy, Phí lão liền mừng rỡ vội vàng bảo Tiêu Linh tiếp tục đàn. Lúc đó Phí lão cũng đã thầm quyết định, nếu tiếng đàn của Tiêu Linh vẫn không thể giúp đỡ cho Hàn Phong thì lão sẽ liều cái mạng già của mình xông vào cứu Hàn Phong ra.
Home » Story » ngạo thị thiên địa » Chương 256: Huyễn Thần đan