-Chỉ cần giản lược, Hồng phu nhân cứ viết Giáo Chủ phu nhân Tô Thuyên của Thần Long giáo có mượn của Tống Thanh Thư một vạn lượng.
Tống Thanh Thư chậm rãi thì thầm.
-Một vạn lượng?
Tô Thuyên hoảng hồn, giận dữ nói,
-Ta nói lúc nào mượn nhiều ngân lượng như vậy a?”
“ Hừ… một vạn lượng mà ngạc nhiên như vậy, nếu như ta đập tới mười vạn lượng, nàng còn không mềm yếu lên giường với ta sao? “ Tống Thanh Thư trong lòng lại bắt đầu mơ tưởng.
-Nhưng tại hạ từ trước đến giờ cho vay tiền, thì ít nhật một vạn lượng mới cho mượn.
Tống Thanh Thư đầu ngón tay chỉ trỏ xấp ngân phiếu trên bàn
-Ầy, nơi này vừa vặn là một vạn lượng đây.
Tô Thuyên nghĩ thầm một vạn thì một vạn, chính mình mượn xong khi tới Thần Long đảo không trả cho hắn là xong…
Nét chữ như rồng bay phượng múa đã xong, Tô Thuyên liền đem tờ giấy mượn nợ đưa cho Tống Thanh Thư:
-Này…ta đã viết xong.
-Còn thiếu thủ ấn?
Tống Thanh Thư liếc nhìn, cũng chưa có nhận lại.
-Thủ ấn?
Tô Thuyên rất nhanh phản ứng lại, nàng chưa từng mượn tiền nhưng cũng hiểu phương thức, thủ ấn là đồng ý như theo trong giấy viết,
-Nhưng ở đây đâu có chu sa để mà thủ ấn?
-Hay là phu nhân tạm chịu hi sinh, cắt lấy ngón tay dùng huyết ấn vào?
Tống Thanh Thư vừa nói, thấy sắc mặt Tô Thuyên lập tức chìm xuống, vội vã vung tay:
-Tại hạ chỉ nói đùa, phu nhân đừng để ý đến, trên thân thể phu nhân đã tự có chu sa rồi.
-Ta có sao?
Tô Thuyên ngạc nhiên, cúi đầu nhìn xuống thân minh.
-Hồng phu nhân có đôi môi đỏ tươi, màu sắc xinh đẹp, nếu dùng thủ ấn là tốt nhất, nếu phu nhân không ngại, cứ trên tấm giấy này lưu lại dấu môi son, thì cũng được.
Tống Thanh Thư nói.
Tô Thuyên mặt lạnh theo dõi hắn:
-Tống đại nhân đây chính là đang đùa giỡn với bản phu nhân?
-Tại hạ không dám, chỉ là biểu lộ cảm xúc, những lời nói đều là lời tâm huyết, tuyệt không có tâm ý dâʍ ɭσạи.
Tống Thanh Thư nghiêm trang nói.
-Chẳng trách hai vị phu nhân của Vi Tiểu Bảo đều không cầm giữ nổi, cái miệng này của Tống đại nhân thật biết làm cho nữ nhân hài lòng.
Tô Thuyên nhìn qua Phương Di một chút, sau khi nói xong, cầm lấy tấm giấy mượn nợ, nhẹ nhàng chạm lên đôi môi mọng đỏ của mình một cái, một dấu môi son tươi đẹp ẩn hiện liền lưu lại ở bên trên tấm giấy.
Tống Thanh Thư tiếp nhận tờ giấy, trên dấu môi son ngửi lấy, cử chỉ gần như si mê, Tô Thuyên trong mắt loé ra hàn khí, nhưng giọng nói trước sau vẫn kiều mị:
-Tống đại nhân nếu yêu thích như thế, có muốn bản phu nhân chạm môi thêm mấy dấu trên tấm giấy đó.
-Ha ha…nhiếu quá mất giá trị, chỉ cần một là vừa vặn.
Tống Thanh Thư mỉm cười lắc đầu, cẩn thận cất tấm giấy nợ vào trong lòng.
Lúc này các món ăn cũng được tiểu nhị lục tục mang tới, ba người ăn một trận no nê qua đi, Tô Thuyên đến chưởng quầy thuê hai gian phòng, Tống Thanh Thư một, còn hai nàng thì một..
Tống Thanh Thư cũng đi thẳng tới gian phòng của mình, ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu luyện công.
……………………………………………………………………………………
Tô Thuyên vào bên trong phòng, Phương Di sau khi nghe được Tô Thuyên thấp giọng yêu cầu, cả kinh lập tức liền nhảy lên:
-Cái gì? Thuộc hạ không làm….
-Nhỏ giọng một chút!
Giây khắc này Tô Thuyên trên mặt rất là uy nghiêm, vậy mà lúc đối mặt với Tống Thanh Thư thì vô cùng kiều mị
-Chuyện này không do ngươi làm chủ..
Nguyên lai một vạn lượng đối với Tô Thuyên không phải là số tiền nhỏ, với lại lúc Phương Di lục soát trên người nàng, Tống Thanh Thư đã có cử chỉ mờ ám với Phương Di, khiến cho Tô Thuyên một bụng đầy lửa giận, trong lúc ăn cơm, nàng nảy sinh một kế, để cho Phương Di đến gian phòng của hắn câu dẫn, nhân cơ hội tìm cách lấy lại tấm giấy nợ kia trở về, đến khi Tống Thanh Thư phát hiện cũng sẽ đành ngậm bồ hòn làm ngọt..
Nếu thành công, Tô Thuyên không chỉ có được một vạn lượng, còn trả lại được ác khí trong lòng mình, tổn thất thì chỉ có thuộc hạ mình chịu mà thôi, cớ sao mà không làm. ..
Phương Di cả người run lên, lắc đầu nói:
-Giáo Chủ phu nhân, thuộc hạ đã trúng phải chi độc Báo Thai Dịch Cân Hoàn, vì là cầu lấy mạng sống, nên đã nghe theo mệnh lệnh của giáo chủ phu nhân làm điều trái với lương tâm rồi, bây giờ còn muốn thuộc hạ hi sinh danh tiết, làm loại chuyện vô liêm sỉ kia, nhất quyết không làm được, thuộc hạ đành chấp nhận cái chết.
Thấy thái độ Phương Di kiên quyết, Tô Thuyên cười lạnh:
-Bản Phu Nhân nghe nói Phương gia đời đời kiếp kiếp cống hiến một lòng cho Mộc Vương phủ, bản thân ngươi lại cùng Tiểu quận chúa của Mộc Vương phủ cùng tình tỷ muội. Nếu như ngươi không muốn, khi trở lại Thần Long Đảo, ta sẽ để Mộc Kiếm Bình đi câu dẫn hắn, Tiểu quận chúa tính tình hiền lành, chỉ cần ta dùng chút kế mọn thì có thể làm được.
Tô Thuyên giọng nói rất nhanh trở nên mềm mỏng,
-Nhưng nếu ngươi ngày hôm nay đáp ứng, ta đương nhiên sẽ không làm khó dễ đến Tiểu quận chúa. Vì chủ nhân hi sinh, không phải là vinh dự của nô tài sao?
Phương Di sắc mặt biến ảo không ngừng, Tô Thuyên tiếp tục nói:
-Cho dù là chuyện đêm nay sau này có bị những người khác biết, bọn họ cũng chỉ có thể tán thưởng ngươi là nữ trung hào kiệt, ai dám xem thường ngươi? Ngược lại, nếu là vì ngươi không đáp ứng, mà làm hại danh tiết Tiểu quận chúa bị hao tổn, ngươi cảm thấy người của Mộc Vương Phủ đến thlúc đó sẽ nhìn ngươi như thế nào?
Tô Thuyên giọng điệu lên xuống dị thường, nhưng khi tới bên tai Phương Di, lại giống như lời của ác ma nỉ non,
-Lại nói, việc đêm nay, ngươi không nói, ta không nói, thì ai sẽ biết được? Huống chi…
-Huống chi cái gì” Phương Di ngơ ngác hỏi.
-Huống chi qua ánh mắt của người nhìn Tống Thanh Thư, ta cũng biết ngươi đã sớm đối với hắn có hảo cảm, hơn nữa Tống Thanh Thư tuổi trẻ anh tuấn, chuyện này đối với ngươi suиɠ sướиɠ chứ đâu có cái gì khổ sai chứ…
Tô Thuyên nói.
Bị Tô Thuyên nói đúng nỗi niềm canh cánh trong lòng, Phương Di lập tức nói lại:
-Nếu phu nhân cảm thấy Tống đại ca tuổi trẻ anh tuấn, chuyện giao hoan với hắn là mỹ sự, sao phu nhân không tự chính mình làm đi?
-Bốp…
Một tiếng bạt tai lanh lảnh, Tô Thuyên khuôn mặt trở nên lạnh,
-Ngươi là loại người gì, mà dám cùng ta nói câu nói như thế, nói thật nếu khuyên bảo ngươi không nghe, ta cũng không sợ nói cho ngươi biết. Bản phu nhân am hiểu nhϊếp hồn đại pháp, với lại còn phối hợp mị dược của bản giáo, đến thời điểm đó ngươi thần trí lạc lối, ngươi so với nữ nhân thanh lâu còn tao lãng hơn, thì mục đích của bản phu nhân cũng có thể đạt được vậy. Hiện tại người chỉ có hai con đường ở trước mắt, một là thần trí tỉnh táo đi câu dẫn Tống Thanh Thư, còn có thể hưởng thụ được sự suиɠ sướиɠ, hai là bị nhϊếp hồn đại pháp của ta, không có cảm giác chút nào mà cũng tự đến giao hoan cùng hắn, chính ngươi tự lựa chọn đi.
Tô Thuyên không còn kiên nhẫn nữa, ra thông điệp cuối cùng.
Phương Di nội tâm trở nên lạnh lẽo, bi phẫn nói:
-Được, vì Tiểu quận chúa, thuộc hạ sẽ đi…..