Cô nhếch môi :”Sao lại không có? Nhưng có lẽ đã sắp kết thúc rồi.”
”Bị cắm sừng sao?” Phó Trầm đột nhiên hỏi.
”…”
”Cứ coi là vậy đi.”
Khúc Yên nhìn bầu trời đêm, nói tiếp :”Tôi có lẽ chính là trái cam hỏng trong cuộc đời của người khác, những thứ tôi thích, những việc tôi làm, hầu như đều là những vết đen không nên có. Tôi thích một người, vô cùng vô cùng thích, nhưng người ta vừa xoa vừa xé trái tim tôi. Đau đến mức khó thở.”
”Cả tháng nay tôi vốn không bình thản ngồi đây như hôm này, nhưng giờ nghĩ lại..đúng là thấy bản thân quá thê thảm, quá mức ngu xuẩn. Chỉ cần việc liên quan đến anh ấy tôi đều không nỡ buông, luôn miệng bảo bản thân suy nghĩ quá nhiều, nhưng đến khi mọi thứ đã biến từ suy nghĩ thành sự thật thì tôi mới hụt hẫng mà chấp nhận.”
Phó Trầm im lặng nhìn cô, nhìn nụ cười nhợt nhạt và đôi mắt lại óng ánh ánh nước thì liền cảm nhận được trong lòng cô không thản nhiên như vẻ bề ngoài cô đang thể hiện.
Phó Trầm cau mày :”Vậy lý do tháng vừa rồi cậu tuột xuống hạng hai là vì bạn trai mình?”
Cô bật cười :”Không đâu, là tôi không đủ giỏi để điều chỉnh cảm xúc thôi.”
Phó Trầm cười lạnh :”Vì một thằng con trai, đáng lắm à? Theo tôi thấy, cậu nên chia tay m* nó đi, yêu đương cái rắm gì mà đau khổ đến thế. Trên đời này không có thằng con trai nào để người mình yêu khóc lóc rồi buồn bả đâu.”
Khúc Yên nhìn cậu, sườn mặt cậu rất đẹp. Vẫn là mái tóc đỏ ấy nhưng hôm nay nhìn kỹ lại thật rất phù hợp với cậu. Làn gió đen se lạnh thi thoảng lại thổi làm tóc Phó Trầm bay lên di chuyển một chút, càng điểm thêm sự đẹp trai ngông cuồng. Đôi mắt phượng hai mí liếc đến nhìn cô, lộ ra hàm răng trắng cùng nụ cười chế giễu.
”Tôi không có quỵ luỵ mà nếu giữ một người không thuộc về tôi. Chỉ là xem người ấy như người lạ vẫn có chút không quen thuộc lắm. Tôi lại ghét cái cảm giác này.”
Phó Trầm vén tóc ngược ra phía sau, bộ dáng vô cùng lười nhác không giống dáng vẻ của những nam sinh xung quanh cô thể hiện. Một chút dáng vẻ phong trần cũng vô cùng hư hỏng thể hiện rất rõ, thế nhưng ánh mắt khi nhìn cô vẫn trong rất sạch, cậu ta mang đến cho cô không phải cảm giác gò bó và bài xích, một chút nguy hiểm cũng vô cùng xa lạ.
Bỗng Phó Trầm duỗi chân ra đứng dậy, quay người nhìn cô. Nhếch môi cười :”Đi chơi thôi, tôi dẫn cậu đến một nơi rất thú vị.”
Khúc Yên biết nơi những cậu ấm cô chiêu thường tụ tập chơi bời sẽ không có gì lành mạnh, lắc đầu cự tuyệt :”Tôi sẽ không đến mấy nơi loạn lạc.”
Phó Trầm đột nhiên bật cười to, lộ ra hàm răng trắng và má lún đồng tiền sâu hõm :”Tôi biết những nơi đó những học sinh giỏi như cậu không lui tới, nên tôi sẽ không dẫn cậu đến những nơi đó.”
Khúc Yên cau mày :”Vậy đi đâu?”
”Đi thì biết.”
Khúc Yên bắt đầu đứng dậy, ngầm chấp nhận lời mời của cậu ta.
Khi đi đến lề đường, Khúc Yên cầm theo chìa khoá xe bấm một cái mở khoá cửa xe. Đèn của một chiếc xe hơi sáng lên, cô nhìn sang Phó Trầm cười nhẹ :”Phiền cậu chỉ đường rồi.”
Phó Trầm ngồi trên con xe môtô của mình, lơ đãng nhìn chiếc xe hơi màu trắng sang trọng, nhướng mày hỏi :”Của cậu thật à?”
Khúc Yên cười cười :”Câụ đoán xem.”