Tất cả mọi người đang nhìn, tất cả đều đang căng thẳng và bất an, sốt ruột chờ đợi cuộc chiến đấu bắt đầu.
Thậm chí, không ít người còn đang do dự, không biết mình rốt cuộc nên đứng ở bên nào.
Bọn họ tuyệt đối không thể lại phải phải sai lầm lần thứ hai nữa!
Nhưng đám người Chương Trình lại một lần nữa đoán Sai.
Hội sở mặt nạ gửi thư mời, sinh nhật lần thứ năm mươi của ông Phó sắp đến, các nhà đều nhận được thư mời.
Điều này làm cho người ta thấy sợ hãi, không biết có phải là Hồng Môn Yến hay không.
Mà bên phía Đông Hải, Tàn Kiếm tự mình đi đưa.
Trừ gã ra, người khác không có tư cách đi tới Đông Hải, đưa thiệp mời cho Giang Ninh.
Vẫn là công viên kia, Giang Ninh ngồi ở trên ghế dài. Gần đây Lâm Vũ Chân yêu cầu hắn bớt hút thuốc. Giang Ninh không dám hút trước mặt cô, lúc này mới dám làm càn một lần.
“Sinh nhật của ông Phó à?”
Giang Ninh liếc nhìn thiệp mời: “Không dễ dàng.”
Hắn chỉ nói ra ba từ không dễ dàng, Tàn Kiếm tất nhiên hiểu rõ.
Người như bọn họ có thể sống đến năm mươi tuổi thật sự không dễ dàng, càng chưa nói còn phong quang nhiều năm như vậy.
Nhưng có lẽ lần này cũng có thể là một năm cuối cùng.
“Có đi không?”
Tàn Kiếm không nói nhiều.
“Ông hi vọng tôi đi à?”
“Hi vọng.”
Tàn Kiếm liếc nhìn Giang Ninh: “Tôi càng hy vọng có cơ hội có thể đánh một trận với cậu hơn!”
“Cuộc chiến sinh tử!”
Giang Ninh phun ra một làn khói, cười ha hả nhìn Tàn Kiếm, lắc đầu.
“Không phải tôi xúc phạm tiền bối, nhưng ông thật sự không là đối thủ của tôi.”
Hắn liếc nhìn thắt lưng Tàn Kiếm. Hắn biết thanh kiếm gãy này là nhuyễn kiếm, lại được giấu ở trên lưng của Tàn Kiếm, sắc bén, giết người vô hình!
Tàn Kiếm không nói chuyện, không tranh luận.
Đến loại cấp bậc như bọn họ, dùng miệng tranh luận chẳng có ý nghĩa gì cả.
Gã thừa nhận, bây giờ mình quả thật không phải là đối thủ của Giang Ninh.
“Cho dù chết, tôi cũng chỉ muốn chết dưới tay cậu”
Tàn Kiếm im lặng một lát mới nghiêm túc mở miệng “Những người khác… không xứng giết tôi!