Lần trước thấy Hứa Minh Tâm vẫn là quả hồng mềm, mềm yếu có thể bắt nạt.
Sao lần thứ hai gặp lại, lại thành lưng thẳng tắp, khí thế mạnh mẽ hơn?
Trịnh Hoa hung hăng nhíu mày, có chút khó hiểu.
Cô cười nhạo một tiếng: “Cô không sợ truyền ra ngoài cho làm người ta cười nhạo sao, chú ba Cố tìm một cô vợ sắp cưới không có chút quy củ nào, quả rất mất mặt xấu hổ!”
Hứa Minh Tâm nghe được lời này, nghĩ đến ngày cô bị nhục nhã kia. Đại khái là mình không xứng với Cố Gia Huy, sẽ chỉ khiến anh bị người ta cười nhạo.
Nhưng thế thì sao chứ, người đàn ông của cô còn không sợ, sao đến lượt người phụ nữ ba hoa này nói linh tinh?
Cô nhớ đến bốn câu châm ngôn Bạch Thư Hân dạy cô.
Bây giờ, chính là lúc phát huy tác dụng.
Cô hít sâu một hơi, găn từng chữ một nói: “Liên quan quái gì tới cô?”
“Cái gì?”
Trịnh Hoa đột nhiên nghe được một câu thô tục này, còn tưởng rằng lỗ tai của mình có vấn đề, ngơ ngẩn nhìn Hứa Minh Tâm.
Hứa Minh Tâm lại lặp lại lần nữa.
“Liên quan quái gì tới cô?”
“Cô….. Cô lặp lại lần nữa!”
Trịnh Hoa đứng bật dậy, ngón tay xanh nhạt tức giận chỉ vào cái mũi của Hứa Minh Tâm.
Hứa Minh Tâm cũng không chút yếu thế, nói cũng nói ra rồi, bây giờ cũng không thể mềm yếu lui về phía sau nữa.
Cô đứng lên, thân mình nhỏ xinh tấm lưng vững chắc thẳng tắp.
Cô nâng cằm lên, nói: “Người đàn ông của tôi có bị người nhạo báng, điều này có liên quan đến một đồng nào của cô không? Cô ăn no rửng mỡ sao, quản nhiều như vậy làm sao?”